Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 312: Nếu như ta nói thích ngươi (length: 3982)

Sau đó Diệp Tuyết đem ánh mắt quét về phía Lâm Việt.
Lâm Việt đang cúi đầu ăn cơm, trầm mặc không nói.
Dạng này ăn cơm không khí nhìn cùng lúc trước cũng không hề có sự khác biệt, người một nhà không có tranh chấp, ngẫu nhiên nói mấy câu, mở vài câu vui đùa, vẫn như cũ vui vẻ hòa thuận.
Nhưng là Diệp Tuyết biết, trong lúc này vẫn là khác biệt.
Trước đây, Tiểu Việt cùng Tiểu Nặc ăn cơm luôn có rất nhiều chuyện để nói, hơn nữa Tiểu Việt còn thường xuyên vì Tiểu Nặc gắp thức ăn. Nhưng bây giờ, một bữa cơm ăn đến, Diệp Tuyết từ đầu đến cuối cũng không có thấy Tiểu Việt gắp một miếng đồ ăn nào vào bát của Tiểu Nặc.
Đây chính là cái mà Tiểu Việt trước đó đã nói với nàng, cái gọi là để Tiểu Nặc tự do sao?
Diệp Tuyết trầm mặc một hồi, sau đó lại đem ánh mắt quét đến Hàn Nặc trên người.
Hàn Nặc vốn dĩ đang trong lòng chuẩn bị trước, định đem chuyện mình đi Kết Tử Nhan làm công nói cho Diệp Tuyết cùng Lâm Nghĩa Hoa, nhưng ngẩng đầu lên, trông thấy Diệp Tuyết đang nhìn nàng.
Hàn Nặc thoáng cái trở nên rất khẩn trương, hơn nữa còn bí mật mang theo sự chột dạ không hiểu, đầu óc đột nhiên liền trở nên trống rỗng, lời muốn nói cũng toàn bộ quên mất không còn một mảnh.
Hàn Nặc vội vàng nhìn sang Diệp Tuyết, sau đó thế mà không tự chủ liền cúi đầu.
Nàng cũng không biết mình đang sợ cái gì, giống như việc mình đi Kết Tử Nhan làm công là có lỗi với tất cả mọi người, chỉ cảm thấy trong lòng không hiểu khẩn trương.
Kết quả mãi đến khi bữa tối kết thúc, Hàn Nặc cũng không có nói ra lời muốn nói.
—— Sau bữa tối, Hàn Nặc đi đến phòng Lâm Việt, kết quả vừa vặn gặp Lâm Việt tắm rửa xong đi ra.
Lâm Việt căn bản không nghĩ rằng Hàn Nặc sẽ tới vào thời điểm này, bởi vì lúc hắn đi ngang qua phòng nàng còn thấy nàng đang nằm trên giường xem tivi.
Vì là ở nhà, Lâm Việt thỉnh thoảng cũng sẽ tùy ý một chút. Hiện tại hắn đang để trần thân trên, phía dưới chỉ mặc một chiếc quần đùi rộng rãi.
Hai người đối diện nhau, không khỏi đều đỏ mặt.
Hàn Nặc hơi lùi về phía sau mấy bước, lắp bắp: "Ngươi... Ngươi đang tắm?"
"Ừm."
Lâm Việt cũng không biết nói gì cho phải.
Thực ra trường hợp như vậy trước kia cũng không phải chưa từng có, chỉ bất quá đó là lúc Tiểu Nặc chưa mất trí nhớ.
Tính ra thì, hắn và Tiểu Nặc là cùng nhau lớn lên. Khi còn bé, Diệp Tuyết còn cho bọn họ tắm chung, hơn nữa cũng thường xuyên ngủ cùng nhau, cho nên hắn và Tiểu Nặc cũng chẳng có gì chưa nhìn thấy.
Bất quá, đó chỉ là khi còn bé.
Lớn lên sau, hắn và Tiểu Nặc yêu nhau, tuy hai người rất quen thuộc, bình thường cũng rất thân mật, nhưng Lâm Việt là người có nguyên tắc, nên cũng chưa từng làm những chuyện không hợp quy củ.
Nhưng việc gặp cảnh tượng tắm rửa xong như vậy thì trước kia sẽ không bị xem là không hợp quy củ.
Khi đó họ cũng sẽ không xấu hổ.
Khi cao hứng, Tiểu Nặc thậm chí còn có thể trêu chọc hắn vài câu, nói hắn thân hình đẹp, da trắng dáng xinh, đôi chân dài... Lâm Việt nghĩ đến đây, không khỏi nhìn thoáng qua Hàn Nặc trước mặt.
Giờ phút này Tiểu Nặc mặt đỏ, bộ dạng như một cô bé chưa từng yêu đương, khác hẳn với Tiểu Nặc trước kia hễ thấy hắn cởi trần sẽ chạy tới trêu chọc đòi sờ cơ bụng, rồi còn nói muốn bao nuôi hắn.
Đúng vậy, nàng đã mất trí nhớ rồi.
Nên những chuyện đó nàng đều không nhớ.
Nhưng Lâm Việt lại rất nhớ những tháng ngày đã qua đó. Vì sao chỉ trong chớp mắt, mọi chuyện lại thay đổi thế này?
Tiểu Nặc đó, Tiểu Nặc không tim không phổi yêu hắn, Tiểu Nặc từ nhỏ đến lớn luôn nói muốn gả cho hắn, đời này sẽ không còn xuất hiện nữa sao?
Bọn họ chung quy là hữu duyên vô phận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận