Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1487: Gò bó theo khuôn phép 1 (length: 3701)

Khi Chu Tiểu Nghiên bước ra ngoài, Dương Thiến đã bày biện xong bữa ăn, vẫn phong phú như thường lệ.
"Mẹ, chỉ có hai chúng ta, mẹ không cần phải nấu nhiều món như vậy đâu?" Chu Tiểu Nghiên cười nói.
"Con đâu có mấy khi về nhà ăn trưa đâu? Hơn nữa, tranh thủ lúc mẹ còn có thể nấu cơm cho con, thì làm thêm chút món con thích."
Chu Tiểu Nghiên nghe những lời này có chút kỳ lạ, nàng theo bản năng nhíu mày, hỏi: "Mẹ, ý mẹ là gì vậy? Cái gì mà 'còn có thể nấu cơm cho con'? Chẳng lẽ mẹ định đuổi con ra ngoài hay sao?"
"Đương nhiên không phải rồi." Dương Thiến cười xoa đầu Chu Tiểu Nghiên, xới đầy bát cơm đưa cho Chu Tiểu Nghiên, "Thôi nào, mau ăn cơm đi. Xem thử đồ ăn hôm nay có hợp khẩu vị con không."
"Oa..." Chu Tiểu Nghiên vui vẻ kêu lên, "Đều là món con thích ăn hết, cảm ơn mẹ."
Dương Thiến cưng chiều lắc đầu, trong ánh mắt lại thoáng qua một chút đau buồn khó phát hiện: "Con thích là tốt rồi, ăn nhiều chút."
"Dạ!"
Nói xong, Dương Thiến cũng cúi đầu ăn cơm.
"Mẹ, có phải mẹ cảm thấy con lớn vậy rồi mà vẫn không biết nấu cơm, cho nên mẹ không vui, mới nói không muốn nấu cơm cho con ăn không? Hay là vầy đi mẹ, ngày mai con sẽ bắt đầu học nấu cơm với mẹ, dù sao con ở nhà cũng nhàn rỗi."
Dương Thiến ngẩn người, xem ra Tiểu Nghiên đã hiểu sai ý của nàng. Nhưng như vậy cũng tốt, nàng vốn cũng không muốn để Tiểu Nghiên biết ý nghĩ của mình. Nếu như sau này nàng không thể ở bên Tiểu Nghiên, thì tranh thủ lúc này dạy cho con bé vài thứ cũng là tốt.
Cho nên Dương Thiến rất nhanh đáp: "Vậy cũng được. Ngày mai con sẽ cùng mẹ học nấu cơm đi, cũng cho mẹ nếm thử xem đồ ăn do con gái mẹ tự tay làm là như thế nào!"
"Tuân lệnh!"
—— 7 giờ tối.
Kiều Tử Mạc gọi điện thoại cho Kiều Diệc: "Anh, anh thật sự không về hả?"
Kiều Diệc: "Không về, ta còn có việc phải xử lý."
Kiều Tử Mạc: "Anh, anh nghĩ lý do này ba mẹ sẽ tin chắc?"
Kiều Diệc: "Bọn họ không tin ta cũng không còn cách nào."
Kiều Tử Mạc: "Anh, anh đang trốn tránh đó! Anh thừa biết ba mẹ tổ chức tiệc tối này, chính là vì để Chu Đình Đình tới gặp anh. Bây giờ anh lại trốn tránh không về nhà, như vậy để người ta Đình Đình khó xử biết bao nhiêu! Với lại ba mẹ cũng sẽ cảm thấy xấu hổ."
Kiều Diệc: "Nhưng không phải bọn họ nói là vì em nên mới tổ chức tiệc tối sao, vậy em ở nhà tiếp đãi họ là được rồi."
Kiều Tử Mạc: "Anh, sao anh có thể như vậy!"
Kiều Diệc: "Đệ đệ tốt của ta, mấy năm nay anh có bạc đãi gì với em không? Em hiểu ta mà, nên giúp ta lần này được không? Ừ, ba mẹ bên kia nhờ cả vào em, ta cúp máy đây."
Kiều Diệc vừa dứt lời đã cúp điện thoại thật nhanh, Kiều Tử Mạc nhìn chằm chằm chiếc điện thoại vang lên "Tút tút tút", bất đắc dĩ dậm chân. Thôi được rồi, ai bảo người kia là anh trai yêu quý của hắn chứ, hơn nữa anh trai mấy năm nay đối với mình thật sự không tệ, bây giờ đúng là lúc hắn nên báo đáp anh rồi.
Cho nên...
Kiều Tử Mạc đành phải gắng gượng đi chu toàn với ba mẹ hắn.
Ô ô ô...
Kiều Diệc bên kia cúp điện thoại, hắn tiện tay ném điện thoại lên bàn. Hôm nay hắn không muốn về nhà, một chút cũng không muốn trở về. Bởi vì đến tận hôm nay, hắn mới đột nhiên hiểu rõ người mình thích rốt cuộc là ai, cho nên lúc này, làm sao hắn còn có tâm trạng về đối diện với nhân duyên mà ba mẹ đã sắp xếp cho hắn được?
Hiện tại mặc kệ Chu Đình Đình có còn ý với hắn hay không, Kiều Diệc đều không muốn trở về.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận