Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 2104: Kinh hãi 11 (length: 3754)

Cho nên Chu Tiểu Nghiên đành phải lễ phép lui ra, đồng thời cùng Lâm Việt nói, nàng chờ một lúc chờ Hàn Nặc trở về, nàng lại đến tìm nàng sau cũng được.
Sau đó chờ đợi ròng rã hai tiếng, Hàn Nặc cùng Kiều Tử Mạc thế mà vẫn luôn chưa có trở về. Đương nhiên Chu Tiểu Nghiên cũng không thể chạy tới hỏi Lâm Việt, chị nàng rốt cuộc đi đâu, cho nên nàng cũng chỉ phải cứ như vậy chờ.
Sau đó đến khi nàng gặp trợ lý của Kiều Tử Mạc, lúc trở về, nàng mới đột nhiên nhận ra. Chẳng lẽ là do Kiều Tử Mạc đi ra, nhưng không mang theo trợ lý của hắn, cho nên trợ lý này rảnh rỗi mới chạy đến tìm nàng nói chuyện sao? Hay là nói, cái vị trợ lý đồng nghiệp đối với việc Kiều Tử Mạc lại đi công tác không mang theo hắn, nên còn để bụng? Mà lần trước Kiều Tử Mạc không mang theo hắn, chính là lúc Chu Tiểu Nghiên bị kéo đi làm phụ tá, cho nên hiện tại vị trợ lý này là trút giận lên nàng?
Ừm, hình như khả năng nào cũng có lý.
Cho nên khi Hàn Nặc và Kiều Tử Mạc cuối cùng cũng về, bọn họ không biết khoảng thời gian ngắn họ đi, có nhiều người đang chờ họ về đến vậy.
Sau khi Hàn Nặc về, liền đến văn phòng Lâm Việt. Từ khi Trương Thành đi theo Tiểu Bố Đinh rời đi, mấy năm qua, Hàn Nặc dần dần thay thế vị trí của Trương Thành, trở thành trợ lý quan trọng nhất của Lâm Việt. Cho nên lúc nàng ở công ty không phải chỉ ngồi chơi, mà có rất nhiều việc phải làm. Lúc nãy nàng cùng Kiều Tử Mạc đi uống cà phê, hàn huyên chút chuyện, vừa về nàng cũng phải đến chỗ Lâm Việt xem có công việc nào bị dồn lại không.
Lâm Việt gần như không ngẩng đầu, liền cảm thấy Hàn Nặc đã về, sau đó hắn vẫn không ngẩng đầu mà nói với Hàn Nặc: "Tiểu Nghiên vừa nãy đến tìm ngươi."
Hàn Nặc "A" một tiếng: "Tiểu Nghiên tìm ta có việc gì sao? Nàng còn nói gì không?"
"Không nói gì, à phải rồi, ngươi với Kiều Tử Mạc ra ngoài nói chuyện gì mà lâu thế!"
Hàn Nặc cười, đi đến trước mặt Lâm Việt, sau đó cố ý dùng tay nâng cằm Lâm Việt lên: "Sao nào, ngươi muốn biết lắm hả? Cầu ta đi, cầu ta ta sẽ nói cho ngươi biết bọn ta đã nói chuyện gì!"
"Xì..." Lâm Việt quay đầu đi, "Ta mới không muốn!"
"Vậy thì ta không nói cho ngươi!"
Cái người miệng nói không quan tâm Lâm Việt ca ca này, thực ra trong lòng vẫn có chút để ý. Vậy nàng nhất quyết không nói cho hắn, để hắn sốt ruột một hồi là được.
"Tiểu Nặc, em không ngoan nha."
"Ta vốn không ngoan mà, Lâm Việt ca ca anh có phải hiểu lầm gì về em không, lúc nào em là cô gái ngoan ngoãn hả?"
"Hừ!"
"Mau cầu ta đi, anh cầu ta thì ta sẽ nói cho anh biết!"
"Không muốn!"
"Thật không muốn hả? Ta cho anh biết, vừa nãy Kiều Tử Mạc nói cho ta một bí mật lớn đấy, nếu anh không muốn biết thì thôi. Thôi vậy, ta đi tìm Tiểu Nghiên xem nàng tìm ta có việc gì. Tạm biệt."
Hàn Nặc nói xong, liền đứng thẳng người, đi khỏi trước mặt Lâm Việt.
Lâm Việt: "Ấy... Chờ... !" Thế mà thật sự không nói cho hắn sao? Hơn nữa còn có bí mật, Kiều Tử Mạc lại nói cho Tiểu Nặc bí mật, bọn họ lại không nói cho hắn!
Lâm Việt đồng học có chút ghen tuông. Chẳng lẽ hắn thật sự phải đi cầu vợ đại nhân của hắn, nói cho hắn biết bí mật này sao? Thế này có phải sẽ hơi... Ừm, có hơi không phù hợp với hình tượng tổng giám đốc bá đạo hiện tại của hắn không?
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận