Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 3769: Khai giảng 36 (length: 3694)

Tần Thiên vì tỏ vẻ áy náy của hắn, cho nên cũng thực sự uống ba chén rượu đỏ.
"Vậy vị này đâu? Chúng ta nên xưng hô nàng thế nào?"
Lúc này Giang Thần mới bắt đầu chú ý Quách Diệc Cẩm.
Tần Thiên vốn là so với Giang Thần cùng Tống Tiểu Dật tuổi nhỏ hơn một chút, kia Quách Diệc Cẩm liền càng phải nhỏ.
"Được rồi, ta đây liền giới thiệu một chút với các ngươi đi. Vị này chính là vị hôn thê của ta. Gọi là Quách Diệc Cẩm. Sau này chúng ta là từ nhỏ cùng nhau lớn lên."
"Oa, thanh mai trúc mã a."
"Ừ, coi như thế đi." Tần Thiên nở nụ cười, "Bất quá trước kia ta cũng xem nàng như em gái. Còn nữa a, Diệc Cẩm của chúng ta đặc biệt thích ngươi."
"A?"
Lúc này Quách Diệc Cẩm còn có chút ngại ngùng đứng sau lưng Tần Thiên.
"Diệc Cẩm, chẳng phải ngươi luôn nhao nhao muốn gặp thần tượng của ngươi sao? Hiện tại ta mang đến cho ngươi rồi, sao lại, thẹn thùng?"
"Ta..."
Quách Diệc Cẩm đúng là thẹn thùng thật.
"Ôi chao, thì ra vị hôn thê của Tần Thiên yêu thích thần tượng của chúng ta à. Ôi chao, Tần Thiên, ngươi sẽ ghen không đấy?" Tống Tiểu Dật cố ý trêu đùa.
"Tiểu Dật, ngươi nói gì vậy?" Giang Thần dường như sợ Tần Thiên hiểu lầm, cho nên lập tức nói, "Người ta hai người đều đã đính hôn rồi, còn ghen cái gì?"
"Đúng vậy a, ta ghen thật đấy chứ. Ôi chao, thần, ngươi nói ta thật sự kém hơn ngươi sao? Ngươi nói xem Diệc Cẩm của chúng ta, sao lại xem ngươi là thần tượng mà không xem ta là thần tượng chứ? Rõ ràng dáng vẻ của ta cũng không tệ mà, phải không?"
"Ngươi cũng đâu phải là minh tinh, ta làm sao mà xem ngươi là thần tượng chứ?" Quách Diệc Cẩm cố ý nói.
"Ôi chao, năm đó ta cũng đã từng tham gia tuyển tú đấy."
"Nếu mà ta không bỏ thi đấu thì có lẽ bây giờ ta cũng là một ngôi sao rất nổi tiếng rồi đấy."
"Thế nhưng không có nếu như mà."
Quách Diệc Cẩm lần đầu tiên nhìn thấy thần tượng của mình, kỳ thực vẫn có chút kích động. Trước đó nàng muốn xem rất nhiều tin tức, đều chỉ có thể thông qua Weibo và video để tìm hiểu.
Nhưng bây giờ lại khác rồi.
Giang Thần ngồi đối diện với nàng.
"Thần, ca khúc mới của anh khi nào sẽ ra mắt?"
Đây chính là điều Quách Diệc Cẩm mong đợi rất lâu, Giang Thần hiện tại công việc chính là đóng phim, cho nên đã rất lâu rồi không ra bài hát mới. Chủ yếu là giới ca hát hiện tại không còn thịnh hành lắm? Chỉ dựa vào ca hát, rất khó có đường ra.
"Ngươi đang chờ bài hát mới của ta sao?"
"Ừ, đúng vậy. Bởi vì em không chỉ là fan sắc đẹp của anh, mà còn là fan âm nhạc của anh nữa."
"Từ từ, cái gì mà fan sắc đẹp?"
Tần Thiên ca ca của chúng ta, giờ phút này có vẻ lại ghen rồi.
"Fan sắc đẹp chính là, chính là..." Quách Diệc Cẩm cố ý dừng lại một chút, "Chính là xem mặt đấy. Fan giá trị nhan sắc."
"Fan giá trị nhan sắc?"
Ngô.
Tần Thiên lại không phục.
"Ý ngươi là, ngươi thích mặt của thần đúng không? Vậy còn ta thì sao? Ngươi cảm thấy nhan sắc của ta thế nào?"
"Trông rất đẹp trai a."
Nói nhảm quá mà.
Nếu mà Tần Thiên ca ca của nàng không dễ nhìn, nàng có thể thích hắn nhiều năm như vậy sao? Nhưng là bây giờ nàng không thể nói vậy được. Hôm nay nàng là muốn cố ý biểu hiện mình rất thích, rất thích Giang Thần, như thế mới tốt, không để Tần Thiên ca ca nghi ngờ tại sao trong điện thoại di động của nàng lại có nhiều ảnh của Tần Thiên ca ca như vậy.
"Vậy ta với thần ai đẹp hơn một chút." Tần Thiên vẫn cứ muốn hỏi đến cùng.
"Đương nhiên là thần rồi."
"A?"
Tần Thiên cố ý làm vẻ không vui, "Diệc Cẩm, em đối xử với vị hôn phu của mình như vậy sao? Mà ngay trước mặt vị hôn phu lại đi khen người đàn ông khác đẹp trai?"
"Nhưng mà đúng là như vậy mà."
"Hừ."
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận