Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1559: Cuộc sống mới 9 (length: 3749)

"Mụ?" Kiều Diệc nghi ngờ nói, "Nàng có chuyện gì sao?"
"Không có việc gì mà, chỉ nói là lâu quá không gặp ngươi, có chút nhớ ngươi. Hắc hắc."
"Ngươi bớt đi."
"Thật đó đại ca! Cha mẹ đều rất nhớ ngươi, nói ngươi bận công việc vất vả lắm, sợ ngươi không tự chăm sóc tốt bản thân. Ca à, kỳ thật có đôi khi cha mẹ nhìn có vẻ đối với ngươi còn lạnh nhạt hơn cả đối với ta một chút, chỉ là bởi vì họ cũng cảm thấy giữa ngươi và họ có chút xa cách, nên mới có khoảng cách giữa hai bên. Dẫn đến rất nhiều điều muốn nói với ngươi nhưng họ lại không dám nói. Kỳ thật cha mẹ cũng rất quan tâm ngươi, cho nên họ phái ta tới, là muốn mời ngươi tối nay cùng chúng ta ăn cơm! Thế nào, yêu cầu này không quá đáng chứ? Ngươi đừng có tìm lý do từ chối nữa nha."
"À, thật sao?" Kiều Diệc thế mà sững người một chút.
Đương nhiên hắn cũng không phải ghen tị chuyện Tử Mạc thân thiết với cha mẹ hơn, kỳ thật hắn tự biết những chuyện này đều do chính bản thân mình gây ra. Tử Mạc từ nhỏ đã biết nói chuyện, lại thích làm nũng với cha mẹ, quấn quýt bên cạnh họ, cho nên từ nhỏ đến lớn, cha mẹ dường như cũng thích Tử Mạc hơn một chút.
Còn hắn thì sao? Từ nhỏ, hắn đã tỏ ra thành thục hơn so với những đứa trẻ đồng trang lứa rất nhiều, đến cả người ngoài nhìn nhận về hắn cũng là lạnh lùng, cho nên hắn không thích tâm sự với người khác, người khác cũng thế.
Kiều Diệc cũng không trách ai cả. Kỳ thật mỗi người đều có tính cách riêng. Việc hắn và Tiểu Mạc có tính cách khác nhau cũng tốt. Hắn có trách nhiệm ở ngoài kiếm tiền nuôi gia đình, Tiểu Mạc có trách nhiệm ở nhà làm vui lòng cha mẹ, bọn họ chỉ là dùng những cách khác nhau để cùng nhau hiếu thuận với cha mẹ, cùng nhau bảo vệ gia đình này mà thôi.
"Đương nhiên là thật rồi. Ta thế nhưng là được mẫu thân đại nhân tự mình giao phó, đích thân tới mời ngươi."
"Ta không hỏi chuyện đó. Ý ta là lần này ngươi đến thật chỉ vì gọi ta về nhà ăn cơm thôi sao?"
"Ngươi đoán xem?"
"Đoán cái đầu ngươi á! Trông ta rảnh rỗi thế à?"
"Vậy thì chịu thôi." Kiều Tử Mạc gian xảo cười cười, "Ngươi thật muốn biết sao? Vậy ta sẽ nói cho ngươi nghe vậy. Ta đến đây, mời ngươi ăn cơm đương nhiên là mục đích chủ yếu rồi. Ngoài ra, ta còn muốn nói với ca ca ngươi, đệ đệ thân yêu của ngươi đã về từ lâu rồi, nên chúng ta sớm muộn gì cũng gặp nhau thôi. Ngươi có trốn được mùng một thì sao trốn được ngày rằm? Vậy nên sau này nhớ thường xuyên về nhà ăn cơm nha. Ừm?"
Hả, câu này nghe thế nào giống đang uy hiếp vậy?
Trên mặt Kiều Diệc lộ ra một tia bất đắc dĩ, hóa ra bây giờ đến cả đệ đệ hắn cũng dám đến uy hiếp hắn rồi sao? Thằng nhóc này quả nhiên lớn rồi, cũng không còn sợ hắn nữa.
Còn nhớ trước kia Tiểu Mạc mỗi lần nhìn thấy hắn đều như nhìn thấy quái vật đáng sợ vậy, vẻ mặt căng thẳng, bây giờ Tiểu Mạc "đơn thuần" đó không còn nữa. Tiểu bạch thỏ lớn rồi, còn là do một tay hắn bồi dưỡng lớn lên, sau đó liền biến thành con sói dám bắt nạt hắn rồi sao?
"Được rồi, Tổng tài đại nhân. Đã ngài bận rộn như vậy, thì em xin phép không làm phiền ngài làm việc nữa. Em đi đây. Ừm, Tổng tài đại nhân, nhớ tối về nhà ăn cơm nhé! Chúng ta tối gặp lại, tạm biệt!"
Kiều Tử Mạc cười nói xong những lời này, rồi từ ghế sô pha đứng lên, vỗ mông đi mất!
Chỉ còn lại Kiều Diệc vẫn còn ngây người ra đó, mặt mày ngơ ngác.
Hả… Rốt cuộc vẫn không trốn thoát được. Tiểu Mạc cái tên này, làm việc mãi vẫn cứ không theo lẽ thường, cũng chính vì cậu ta như thế, nên mới làm Kiều Diệc cảm thấy sợ hãi.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận