Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 3377: Lại đến 12 (length: 3755)

Nàng lúc này đi qua, theo trong túi của nàng lấy ra cái túi xách kia cất vào hộp, đưa tới trước mặt Quách Thừa Cẩm.
"Lễ vật này quá quý giá, ta không thể nhận."
"Nhưng mà là ngươi đã nhận lấy nha, nào có người nhận lễ vật, còn muốn trả lại chứ."
"Đó là bởi vì vừa nãy Lâm Mộc nhất định phải đưa cho ta, ta không tiện cự tuyệt mới nhận."
"Ta mặc kệ, dù sao đồ vật này là Lâm Mộc tặng cho ngươi, ngươi cũng đã nhận rồi. Nếu ngươi thật sự muốn trả, vậy ngươi tự mình cầm trả lại cho Lâm Mộc đi. Cái này không liên quan gì đến ta hết!!"
Quách Thừa Cẩm tỏ vẻ bất đắc dĩ, dù sao hắn sẽ không cho Tiểu Bố Đinh cơ hội trả lại quà cho hắn.
Món quà này thật vất vả mới đưa được đi, hơn nữa vì nó, hắn còn phải trả gấp đôi giá, đưa một cái cho Quách Diệc Cẩm nữa.
"Ngươi..." Tiểu Bố Đinh hết cách rồi, tại sao bọn họ từng người một, đều dùng phương pháp ép buộc như thế, bắt nàng phải nhận quà thế này?
Bây giờ còn có kiểu người ép người khác nhận đồ xa xỉ thế này à?
Nhiều tiền đến nỗi không có chỗ để tiêu à? "Nhưng mà ta thật sự không thể nhận quà của các ngươi được. Lễ vật này thật sự quá quý giá, có lẽ ngươi không thấy có gì, nhưng với ta mà nói, chúng không phù hợp với cuộc sống hàng ngày của ta."
"Cái này có gì mà không phù hợp chứ? Để ta thấy thì, đồ đẹp nên dành cho các cô nương xinh đẹp, chẳng phải sao"
"Không phải. Quách Thừa Cẩm, ngươi tặng ta quà giống hệt như Lâm Mộc, chẳng lẽ ngươi không sợ nàng không vui sao?"
"Nàng không vui sao? Không có mà."
"Chẳng lẽ người khác không vui vẻ, còn muốn viết lên mặt sao? Ngươi xem ngươi như vậy, làm sao mà tán được gái? Thảo nào Lâm Mộc chê ngươi là người không thú vị."
"Vậy ngươi thấy thế nào? Ngươi thấy ta là một người không thú vị sao?"
"Ngươi có thú vị hay không thì có liên quan gì đến ta chứ?"
"Được được được, không liên quan đến ngươi. Vậy chúng ta uống rượu đi. Ta đã vất vả làm một bàn lớn đồ ăn như vậy, ngươi nể mặt ăn nhiều một chút được không?"
"Được thôi. Dù sao ta vốn dĩ đến đây để ăn cơm mà. Chỉ là việc ta giúp ngươi những việc kia, xem ra như ta chưa giúp được gì."
Thời gian nàng ở chung với Lâm Mộc vốn ngắn ngủi, hơn nữa hễ Lâm Mộc nhắc đến Quách Thừa Cẩm đều là chê bai hắn. Nhưng những lời chê bai ấy lại mang theo một chút thân mật, khiến Tiểu Bố Đinh không sao mở miệng được.
Nói đến, quan hệ của nàng và Quách Thừa Cẩm tính là gì chứ, ngoài có chút giao tình trong game ra, trong cuộc sống thực tế, hôm nay cũng chỉ là lần thứ hai họ gặp mặt.
Mà người ta Lâm Mộc thì từ nhỏ đã quen biết Quách Thừa Cẩm, họ là những người lớn lên cùng nhau, lẽ nào lại không hiểu Quách Thừa Cẩm bằng nàng sao?
Cho nên Tiểu Bố Đinh không cách nào nói gì về Quách Thừa Cẩm trước mặt Lâm Mộc được, ngoài việc có thể khen hắn vài câu, nàng cũng chẳng biết nói gì nữa.
Đến lúc ăn cơm thì, Tiểu Bố Đinh vốn tưởng rằng mình là người thừa thãi.
Nhưng chỉ chớp mắt, Lâm Mộc đã ăn xong rồi rời đi, kết quả nơi này chỉ còn nàng và Quách Thừa Cẩm hai người.
Vậy nên nhiệm vụ hôm nay của nàng không hoàn thành rồi, nhưng hình như cũng chẳng có cơ hội khác nữa.
"Không sao, sau này còn nhiều thời gian mà. Cứ từ từ rồi đến thôi, ta không vội."
Cũng đúng ha, một, hai mươi năm đã trôi qua rồi, nếu Quách Thừa Cẩm thật sự thích Lâm Mộc, chắc chắn cũng không nóng vội trong một sớm một chiều này.
Cứ từ từ rồi đến.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận