Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 222: Làm công (length: 3784)

Hàn Nặc cầm lấy đồ lau nhà đi đến ban công bên kia, bắt đầu kéo tới.
Cái ban công này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, sàn nhà là chất gỗ, đã có người nghiêm túc quét dọn qua, hiện tại Hàn Nặc chỉ cần kéo đi lớp bụi trên mặt là được rồi.
Nhưng từ nhỏ đến lớn không hề làm bất cứ việc nhà gì, Hàn tiểu thư lúc này đối mặt với công cụ lao động lạ lẫm lại thấy khó khăn.
Nghiêm Du Thành lúc này cũng cầm đồ lau nhà đang kéo ban công bên kia, Hàn Nặc nhìn dáng vẻ của hắn, nhẹ nhàng như thường. Nhưng vì sao chính mình làm thế nào cũng không thể nắm bắt tốt đây?
Một lúc lâu, Hàn Nặc mới kéo được một khoảng nhỏ, hơn nữa còn làm trên mặt đất tràn đầy nước đọng. Nàng chống trán, xoa xoa đầu đầy mồ hôi.
Haiz... Xem ra Nghiêm Du Thành ngay từ đầu cự tuyệt nàng đến nơi đây làm việc thật có đạo lý, với trình độ của nàng, còn nghĩ làm việc kiếm tiền, đúng là nằm mơ!
Nhưng Hàn Nặc nhìn Nghiêm Du Thành một chút, lại không cam lòng yếu thế.
Dựa vào cái gì Nghiêm Du Thành có thể làm tốt sự việc, nàng lại không làm tốt được chứ! Không được! Nàng không thể thua hắn!
Cổ vũ xong chính mình, Hàn Nặc lại cầm lấy đồ lau nhà bên cạnh bắt đầu nghiêm túc kéo.
Cũng không lâu lắm, Nghiêm Du Thành đã từ bên kia kéo đến trước mặt Hàn Nặc. Hắn đưa tay lấy đồ lau nhà trong tay Hàn Nặc, giọng ôn nhu nói: "Để ta làm, ngươi nghỉ ngơi một chút."
Hàn Nặc cho là mình nghe lầm, ngẩng đầu nhìn Nghiêm Du Thành, nhưng Nghiêm Du Thành đã cúi đầu nghiêm túc kéo, đồ lau nhà của Hàn Nặc bị hắn bỏ sang một bên.
Hàn Nặc đứng ở bên cạnh ngồi không được, đứng cũng không xong. Nàng là đến làm việc, nhưng bây giờ lão bản lại đang lê đất, còn nàng lại đang nghỉ ngơi.
Chuyện này quá không đúng quy củ!
Nhưng nàng thật sự rất mệt. Nàng chưa từng làm những việc này, làm đúng là quá lao lực.
Nàng đành lo lắng bất an đứng ở bên cạnh nhìn Nghiêm Du Thành từng tấc một kéo không chút bụi bẩn, hơn nữa sau khi kéo xong lại đi đến chỗ vừa rồi Hàn Nặc kéo qua, lại kéo lại một lần.
Mặt Hàn Nặc đỏ bừng.
Nàng cắn môi dưới, nhỏ giọng nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, ta..."
Nàng đã cố hết sức, nhưng vẫn là toi công!
Haiz...
Nghiêm Du Thành cũng không ngẩng đầu, nhưng giọng hắn một chút không có trách cứ: "Không sao, lần đầu làm được như vậy là tốt lắm rồi! Hồi ta lần đầu lê đất cũng chưa chắc đã kéo tốt hơn ngươi đâu!"
"Thật sao?" Mắt Hàn Nặc sáng lên, trong nháy mắt được an ủi.
"Đúng vậy. Ta lần đầu lê đất mới 5 tuổi, ngay cả đồ lau nhà còn cầm không vững nữa là!"
Hàn Nặc: "..."
Nghiêm Du Thành kéo xong toàn bộ ban công liền cầm hai cái đồ lau nhà về bờ ao rửa sạch, Hàn Nặc đi theo sau lưng hắn.
Không biết vì sao, Hàn Nặc lúc này cảm thấy Nghiêm Du Thành dị thường dịu dàng. Giống thời tiết mùa hè, buổi sáng vẫn còn giông tố, bây giờ lại là trời quang mây tạnh.
Trái tim vẫn luôn lo lắng bất an của nàng cũng từ từ lắng lại, ngay cả chuyện Nghiêm Du Thành cố ý bắt nàng mặc quần áo của cô nhân viên quét dọn cũng quên sạch.
Hàn Nặc đợi Nghiêm Du Thành rửa xong đồ lau nhà mới thận trọng mở miệng: "Bây giờ ta cần làm gì nữa?"
Nghiêm Du Thành vừa cất đồ lau nhà vừa nói: "Bây giờ bên trong cũng đều quét dọn sạch sẽ rồi, buổi sáng khách cũng không nhiều, tạm thời không có việc gì. Ngươi đến quầy tìm Tiểu Long, để hắn dạy ngươi làm quen với thực đơn đồ ngọt đi!"
"Vậy còn ngươi?"
"Ta còn có việc phải bận."
Bạn cần đăng nhập để bình luận