Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 415: Xen vào việc của người khác (length: 3858)

Hắn bộ dạng này, chẳng lẽ không sợ người khác coi hắn là thành bệnh tâm thần sao?
Tạ Nguyên yên lặng đi vệ sinh xong qua, lại ngẩng đầu lên, phát hiện Kiều Tử Mạc cư nhiên đã đi ra ngoài rất xa.
"Này! Tử Mạc. Ngươi chờ ta một chút đã! Thật là một cái tên không có lương tâm."
—— Hàn Nặc vừa về tới phòng ngủ, thế mà ngoài ý muốn phát hiện, hôm nay các bạn cùng phòng của nàng thế mà đều đã rời giường, cả đám đều đang ở trong phòng ngủ rửa mặt trang điểm, chuẩn bị đi ra ngoài lên lớp.
Cho nên hôm nay là có chuyện gì vậy, đây là giữa mùa đông, tự nhiên cũng không có khả năng từ phía tây trông thấy mặt trời.
Hàn Nặc vừa vào cửa, Tô Tiểu Bộ liền xông tới, vẻ mặt chất vấn.
"Tốt, Tiểu Nặc. Ngươi rốt cuộc chịu trở về trường học rồi hả! Ta thấy ngươi gần đây có phải là hoa đào quá nhiều, cho nên đều không thèm đếm xỉa tới chúng ta những người bạn này rồi đúng không! Hừ, thấy sắc quên bạn!"
Hàn Nặc mặt vô tội.
Nàng làm gì đắc tội các nàng chứ?
Nàng khi nào nói không để ý tới các nàng chứ?
"Nói đi, tối qua ngươi đều cùng ai ở cùng một chỗ, đi làm gì? Vì sao không trả lời tin nhắn của ta?" Tô Tiểu Bộ lại bắt đầu chất vấn.
"Ồ..." Hàn Nặc đột nhiên nhận ra, nguyên lai Tiểu Bộ Đinh nói chính là chuyện tối hôm qua trong trò chơi.
Các nàng nhắn tin cho nàng, nàng vì ngủ rồi, nên liền không trả lời.
"Ta không có đi đâu cả, chỉ ở nhà. Chỉ là ta ngủ rồi, nên không thấy các ngươi gửi tin nhắn cho ta."
Tô Tiểu Bộ bán tín bán nghi: "Ngủ rồi? Vậy hôm qua Mộng Du tặng hoa cho ngươi cả đêm, ngươi cũng không thấy?"
Nói đến Mộng Du, Hàn Nặc liền lại có chút bất an.
Đúng vậy, Mộng Du tặng hoa cho nàng cả đêm, toàn khu đều nhìn thấy, nàng còn không biết phải nói sao với hắn nữa!
"Ai, ngươi đừng nhắc đến cái tên Mộng Du đó. Ta cũng không biết hắn phát bệnh gì, mua nhiều hoa như vậy mà không cần tiền sao? Thật là!"
Hàn Nặc nhíu mày, vẻ mặt phiền muộn đi tới giường mình, rồi ném quần áo cùng đồ đạc lên giường.
Nàng hiện tại lười dọn dẹp, không có tâm tư.
Trần Thu Dĩnh lại ở bên cạnh cảm thán nói: "Tiểu Nặc, bây giờ ngươi vẫn còn thấy Mộng Du là bệnh tâm thần sao! Nhiều hoa hồng như vậy đó, nếu tặng cho ta, ta cảm động chết rồi. Chẳng lẽ ngươi không hề động lòng chút nào sao?"
Cả đêm mưa hoa hồng, đổi lại là bất kỳ cô gái nào khác, đều sẽ thấy lãng mạn. Nhưng Tiểu Nặc không những không cảm động, mà còn thấy người ta bị bệnh thần kinh!
Nhưng cũng đúng thôi. Trần Thu Dĩnh nghĩ lại, Tiểu Nặc là thiên kim tiểu thư, tự nhiên không giống những thường dân như các nàng, làm sao bị vài đóa hoa hồng mua chuộc được chứ?
Hàn Nặc liếc Trần Thu Dĩnh một cái: "Động lòng? Ta sợ muốn chết đây, còn động lòng gì nữa! Bây giờ ta sợ nhất là Mộng Du lại vì thế mà ỷ lại vào ta! Các ngươi nhanh nghĩ cách giúp ta, rốt cuộc làm sao mới có thể vứt bỏ hắn đi!"
"Muốn vứt bỏ hắn, có gì khó." La Tiệp mới từ ban công đánh răng đi tới, rồi thình lình nói với Hàn Nặc và mọi người.
"Ngươi có cách hả, Tiểu Tiệp?"
La Tiệp là người thường ngày ít nói, hơn nữa lại hay ở nhà. Nhưng không có nghĩa là nàng ít mưu mẹo. Phải biết, chính nàng đã bày mưu tính kế khiến Tiểu Bộ Đinh gả cho duyên đến đó.
Mặc dù cuối cùng cũng coi như một mối nhân duyên tốt.
Nhưng Hàn Nặc bây giờ không quản nhiều vậy, chỉ cần có cách giúp nàng thoát khỏi Mộng Du, dù là mưu kế quỷ quái gì nàng cũng không màng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận