Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 964: Lâm Tiếu Tiếu (length: 3696)

Hàn Nặc ánh mắt ảm đạm một chút, hồi lâu, nàng mới đối Kiều Diệc nói: "Kia Kiều Diệc ca ca, thỉnh ngươi giúp ta chiếu cố tốt Tiểu Nghiên."
Nếu như nói Tiểu Nghiên thật còn không cách nào đối mặt nàng, kia nàng cũng sẽ tôn trọng Tiểu Nghiên quyết định.
Dù sao tại hồi lâu trước đó, nàng cũng cùng Tiểu Nghiên đồng dạng, bởi vì kia rất nhiều không qua được sự tình mà xoắn xuýt qua, mà buồn rầu qua, mà không cách nào tiêu tan qua.
Nàng có thể lý giải hiện tại Chu Tiểu Nghiên tình cảnh.
Kiều Diệc trên mặt có một loại phức tạp cảm xúc chợt lóe lên, Hàn Nặc cũng không có trông thấy, trầm mặc một hồi, hắn rốt cuộc nhẹ giọng nói một tiếng, "Được."
"Tính ra, Tiểu Nghiên nàng... Năm nay cũng nên vào năm thứ tư đại học rồi nhỉ? Đã nhiều năm không gặp, cũng không biết nàng hiện tại trông như thế nào." Hàn Nặc có chút cười nói, "Chỉ thoáng cái, nàng cũng sắp tốt nghiệp rồi."
"Ừm. Nàng trước đây học hết lớp 12, vì chăm sóc mẹ nàng, liền thi vào đại học thành phố B. Ngươi yên tâm đi, Tiểu Nghiên nàng là một đứa trẻ kiên cường, lạc quan và hiền lành, ngươi không cần lo lắng cho nàng."
Kiều Diệc nói như vậy, Hàn Nặc cũng yên lòng.
Nàng chuyển sang chuyện khác, hỏi: "Đúng rồi, cái thằng nhóc Kiều Tử Mạc thế nào rồi? Gia hỏa này không nói một tiếng liền chạy ra nước ngoài du học, đến cả bữa tiệc chia tay cũng không thèm ăn với chúng ta! !"
"Chẳng phải là hắn nghĩ đến ngươi đang mang thai, tháng lại lớn, đi lại không tiện sao."
"Hừ, dù sao ta giận. Ngươi nói với hắn, ta muốn tuyệt giao với hắn, không nhận thằng em này nữa!"
"Uy uy uy... Ai đang nói xấu ta sau lưng thế?" Vừa nói dứt lời, giọng nói quen thuộc của Kiều Tử Mạc thế mà truyền đến từ phía sau lưng Hàn Nặc, Hàn Nặc kinh ngạc quay đầu, quả thật là cái tên Kiều Tử Mạc kia.
"Sao ngươi lại về rồi?"
"Cháu gái nhỏ của ta đầy tháng, ta làm chú sao có thể không về chứ?"
Từ khi lúc trước Hàn Nặc quyết định cùng Kiều Diệc kết hôn giả, người nhà họ Kiều liền nhận Hàn Nặc làm con gái, về sau Kiều Tử Mạc cũng dứt khoát nhận Hàn Nặc làm chị.
"Uy, cái tên nhà ngươi, lén lút ra nước ngoài học, cũng không thèm tới chào tạm biệt chúng ta, ta còn tưởng ngươi không định về đây?"
Lâm Việt lúc này cũng ở bên ngoài chào hỏi khách khứa bước vào.
Kiều Tử Mạc cười nói: "Anh rể, anh chính là người thắng cuộc trong cuộc đời đấy. Tuổi còn trẻ mà đã ôm mỹ nhân về nhà, lại nhanh như vậy còn có một cô con gái xinh đẹp thế này. Anh xem anh trai tôi kìa, tuổi đã lớn như vậy, đến bạn gái cũng không có!"
Kiều Diệc liếc Kiều Tử Mạc một cái, giơ tay liền vỗ vào vai Kiều Tử Mạc: "Kiều Tử Mạc, ta chọc giận ngươi sao? Ngươi coi chừng ta đánh ngươi!"
"Ngươi cứ đến đi! Anh, anh cũng đừng quên, ta thế nhưng là từng học võ đấy, anh đánh thắng được ta sao?"
Kiều Diệc bật cười, quay đầu xin lỗi Lâm Việt: "Thằng nhóc này thật là không biết lớn nhỏ, Lâm Việt, Tiểu Nặc, hai người đừng để ý đến nó."
"Ha ha..." Hàn Nặc và Lâm Việt đều chỉ cười.
Thực ra mối quan hệ giữa hai anh em họ rất tốt, nhưng hễ gặp mặt lại thích cãi nhau. Kiều Diệc trước kia quản Kiều Tử Mạc rất nghiêm, khiến Kiều Tử Mạc không cách nào phản kháng, nhưng đến khi Kiều Tử Mạc trưởng thành, hắn cũng không sợ anh trai nữa, nên thường hễ gặp mặt là cãi nhau.
Kiều Diệc nói Kiều Tử Mạc không nghe lời, Kiều Tử Mạc lại chế nhạo Kiều Diệc là kẻ độc thân lâu năm. Hàn Nặc đều đã quen mắt.
"Đúng rồi, Tiểu Hàn Nặc, cháu gái của ta tên là gì?"
"Tiếu Tiếu ạ."
"Tên thật đâu?"
"Vẫn chưa đặt. Nhưng mà ta cảm thấy cứ gọi Lâm Tiếu Tiếu cũng không tệ."
"Vậy để ta giúp các ngươi đặt tên được không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận