Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 563: Nếu như ta già (length: 3855)

Hàn Nặc nhìn áo khoác của Lâm Việt mà ngẩn người, đưa tay nhận lấy.
Đây là áo khoác của ca ca Lâm Việt a, theo đầu ngón tay, nàng dường như cũng có thể cảm nhận được hơi thở của hắn trên người.
Thế nhưng là... ca ca Lâm Việt đem quần áo để lại ở đây, vậy hắn lại mặc cái gì để rời đi đây?
Kiều Tử Mạc: "Chẳng trách giữa trưa ta nhìn thấy học trưởng Lâm Việt, thấy hắn chỉ mặc một chiếc áo len, ta còn tưởng hắn đang làm điệu bộ bảnh bao đấy."
Vành mắt Hàn Nặc đột nhiên có chút đỏ lên, nâng áo của Lâm Việt lặng lẽ quay mặt đi.
Vì sao hắn còn muốn quan tâm nàng như vậy chứ? Tại sao phải như vậy, lúc thì không để ý đến nàng, lúc lại muốn vụng trộm đối tốt với nàng! Làm như vậy, rốt cuộc muốn làm sao mới khiến nàng buông bỏ đây?
Đã nàng đã lựa chọn muốn từ bỏ hắn, hắn cũng lựa chọn cùng Lý Tâm Nghi ở bên nhau, chẳng bằng hai người cách xa nhau một chút, càng xa càng tốt, có lẽ sẽ không có nhiều vướng mắc như vậy.
Kiều Tử Mạc thấy Hàn Nặc lại một mình ngẩn người, biết nàng chắc chắn lại là nhìn vật nhớ người, nhớ đến Lâm Việt. Chuyện tình cảm vốn dĩ là nghĩ càng nhiều, càng làm cho chính mình đau khổ.
Cho nên Kiều Tử Mạc đi vòng ra sau lưng Hàn Nặc, hắn không đi trước mặt nàng, là sợ nàng không muốn để cho hắn thấy bộ dạng hiện tại của nàng.
"Làm gì đấy, ngươi có phải cảm thấy áo khoác của Lâm Việt khó coi quá không, nên muốn mặc của ta ra ngoài không?" Kiều Tử Mạc cố ý trêu Hàn Nặc.
"Hả?" Hàn Nặc mới phản ứng lại, quay đầu nói, "Ừm, không phải mà."
"Vậy thì mau mặc vào đi thôi! Hay là nói ngươi muốn mặc áo ngủ này ra ngoài? Vậy chắc đợi khi về ngươi lại phải ở bệnh viện thêm hai tuần đấy."
Hàn Nặc: "..."
Dừng một chút, nàng còn nói thêm: "Kiều Tử Mạc, ngươi là miệng quạ đen sao?"
"Có ý gì?"
"Ta nói miệng ngươi sao mà tiện vậy!"
Lần này đến lượt Kiều Tử Mạc hết cách.
Hàn Nặc đi theo Kiều Tử Mạc ra khỏi phòng bệnh, đến cửa thang máy chờ thang máy. Khắp nơi đều là người qua lại, Hàn Nặc âm thầm cảm thán, bây giờ người ta sao mà cứ thích chạy đến bệnh viện thế.
Giống như nàng bệnh nhẹ thế này còn nằm viện, lãng phí tài nguyên chữa bệnh của người ta, thật là quá không nên!
Xuống thang máy, ra khỏi tòa nhà nằm viện, Hàn Nặc liền cùng Kiều Tử Mạc cùng nhau đi về phía trước một cách vô định. Vườn hoa phía dưới bệnh viện, nói là vườn hoa, thật ra căn bản không được xem là vậy. Trồng không nhiều hoa, cây cũng chẳng bao nhiêu, ngược lại khắp nơi đều kê đầy ghế gỗ dài.
Ở đây cũng rất đông người, chắc đều là những người ở trong phòng bệnh cảm thấy khó chịu, bây giờ mới chạy xuống đây hóng gió.
Bọn họ đi một đoạn, Kiều Tử Mạc cuối cùng cũng thấy được một chiếc ghế trống.
"Ngươi muốn ngồi một lát không?"
"Ừm." Hàn Nặc khẽ gật đầu.
Bên cạnh ghế có một đôi vợ chồng già, trông có vẻ gần tám mươi tuổi. Lão bà bà là bệnh nhân, vẫn luôn ngồi ở đó, dường như cái gì cũng không hiểu, cứ luôn cười khanh khách. Mà ông lão ngồi bên cạnh lại mỉm cười, nhỏ nhẹ kể chuyện gì đó với bà. Thỉnh thoảng lại giúp bà chỉnh sửa góc áo, và mái tóc bị gió thổi rối.
Hàn Nặc đoán, đây có lẽ là một bà lão đã mắc bệnh, không còn nhận ra những người xung quanh nữa rồi. Thế nhưng điều đáng quý chính là, vẫn có người yêu bà nhất, đối với bà không rời không bỏ.
Đều nói chỉ có người bệnh lâu năm mới hiểu rõ thế nào là chân tình, đến tuổi này của họ mà vẫn có thể làm được như vậy chắc là rất khó rồi.
Hàn Nặc nhìn đến ngẩn ngơ, còn không nhịn được mà cong khóe môi lộ ra nụ cười.
Thật ghen tị a, không biết đợi đến ngày nàng già, có thể sẽ có một người như vậy ở bên cạnh nàng, hoặc là nàng ở bên cạnh hắn không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận