Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 2391: Ngươi chẳng lẽ không muốn thay đổi sao 6 (length: 3748)

"Anh à, hôm nay chúng ta ăn cơm ở đây đi. Em là hội viên ở đây, không cần phải nhắc đến chuyện dự định trước nữa."
"Được."
Kiều Diệc không có ý kiến gì, dù sao chỉ là ăn một bữa cơm thôi, ăn ở đâu cũng không đáng kể. Chỉ cần Tiểu Mạc thích chỗ này, vậy thì ăn ở chỗ này là được rồi.
"Mời hai vị vào bên trong."
Vì Kiều Diệc và Kiều Tử Mạc đều là khách quen ở đây, hơn nữa thân phận của họ tại thành phố B cũng nhiều người biết, nên sau khi họ đến, lập tức có người tiếp đón vào. Cũng không cần phải mua đồ ăn trước, lập tức có người sắp xếp cho họ chỗ ngồi tốt nhất.
"Nhớ lại xem chúng ta cũng có một khoảng thời gian rất lâu rồi không ra ngoài ăn cơm nhỉ?"
Những năm này Kiều Tử Mạc đều ở bên ngoài học, học xong lại về thẳng công ty Lâm thị làm, thời gian ở nhà cũng không nhiều. Ngẫu nhiên về nhà một hai ngày, họ cũng phần lớn là ăn cơm ở nhà, rất ít khi có cơ hội đi ăn ngoài. Coi như hắn và Kiều Diệc cũng thật sự là đã rất lâu rồi không hề đi riêng ra ngoài ăn một bữa cơm.
"Đúng vậy. Thật ra có chút hoài niệm khoảng thời gian khi còn bé, ngươi cả ngày đi theo sau mông ta, bắt ta dẫn ngươi ra ngoài ăn đồ ngon, mua cho ngươi cái này cái kia. Khi đó ngươi đáng yêu biết bao, đâu có như bây giờ..."
"Hả, bây giờ em sao vậy? Chẳng lẽ bây giờ em không còn dễ thương nữa sao? Hừ! Còn nữa, hồi nhỏ em có bao giờ cả ngày đi theo sau mông anh đâu, anh hung dữ như vậy, em tránh anh còn không kịp ấy chứ, còn đi theo sau đuôi anh làm gì, làm sao có thể!"
"Ừ ừ ừ, trước đây anh rất hung, em rất sợ anh. Thế nhưng mà bây giờ em sao lại không sợ anh nữa vậy, toàn không nghe lời gì hết !"
"Vì em lớn rồi chứ sao, anh đánh không lại em nữa, em làm gì còn phải sợ anh."
"À, ra là vậy. Xem ra trước kia anh không nên cho em đi học võ, bằng không thì anh cũng không đến nỗi đánh không lại em."
"Ha ha, nhưng bây giờ hối hận cũng đã muộn rồi anh nhé."
Hai người hiếm khi được thoải mái nhắc lại chuyện hồi nhỏ, thật ra hai anh em có thể cùng nhau phấn đấu là một điều rất hạnh phúc đấy chứ. Hiện giờ Kiều Tử Mạc một mình ở thành phố A, cũng chẳng có bạn bè, người thân gì, thường cũng sẽ cảm thấy cô đơn. Còn Kiều Diệc lại một mình chống đỡ Kiều thị, ngày thường đến cả người nói chuyện phiếm, ăn cơm cùng cũng không có, nhưng mà hắn nói hắn sớm đã quen rồi.
"Anh à, anh có hy vọng em trở về không? Em quay lại Kiều thị giúp anh, cùng anh làm việc, anh thấy có được không?"
"Đương nhiên là được rồi. Lúc em mới về nước, chẳng phải anh cũng đã nói với em rồi, để em vào thẳng Kiều thị làm, là do em cứ một mực đòi vào Lâm thị, còn nói là nhân lúc còn trẻ muốn ra ngoài rèn luyện một thời gian."
"Hắc hắc… Em đi rèn luyện đấy chứ, hơn nữa thời gian ở Lâm thị em cũng học được rất nhiều thứ. Nếu như em ngay từ đầu đã nghe anh, anh lại nuông chiều em như vậy, có lẽ em sẽ suốt ngày ăn không ngồi rồi, dù sao có anh che chở mà, đâu cần quan tâm nhiều làm gì."
"Bây giờ anh cũng có thể bảo vệ em mà, chỉ cần em muốn, anh có thể bảo vệ em cả đời."
"Không được. Em cũng là đàn ông mà, là đàn ông thì nên giống như anh, vì ngôi nhà này mà cùng nhau chia sẻ, sao có thể để anh một mình vì Kiều gia nỗ lực được chứ. Hơn nữa anh à, anh biết không, yêu chiều quá mức, sẽ chỉ khiến em sa đọa thôi, chẳng lẽ anh muốn em trở thành một kẻ vô dụng sao?"
"Nếu anh muốn biến em thành kẻ vô dụng, thì hồi nhỏ đã không đối xử với em nghiêm khắc như vậy rồi."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận