Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 2792: Cơ hội 11 (length: 3821)

"Ngươi vì sao không nể tình chút nào vậy?" Mao mụ mụ không hiểu hỏi.
Hai đứa trẻ này, từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, hơn nữa quan hệ cũng tốt. Bọn họ đã từng đều vẫn cho rằng tương lai sẽ đi cùng một chỗ, thật không ngờ, mãi đến nước ngoài, bọn họ mới thật sự ở cùng một chỗ. Nhưng mà cái "cùng một chỗ" này cũng chỉ là ngắn ngủi mà thôi, rất nhanh bọn họ liền lại chia ra.
Lúc đó là Tô Niệm Niệm thích người khác trước, cho nên liền cùng Mao Thu Minh chia tay trong hòa bình. Mà Mao Thu Minh vốn dĩ cũng không có tình cảm sâu sắc với Tô Niệm Niệm, cho nên hai người bọn họ chia tay cũng đặc biệt thuận lợi.
Sau đó khi đó mao mụ mụ còn tưởng rằng là con trai mình không tốt, cho nên mới bị Tô Niệm Niệm bỏ. Về sau Mao Thu Minh một mình trở về nước, sau đó còn chọn một thành phố khác đi làm việc, cho nên mao mụ mụ còn cho rằng con trai mình, là vì tình cũ khó quên, mới chọn cô đơn.
Lần này Tô Niệm Niệm đột nhiên trở về, sau đó còn nói với mao mụ mụ, người nàng thích nhất vẫn là Thu Minh ca, mao mụ mụ tự nhiên là rất vui vẻ, ước gì Tô Niệm Niệm cứ ở lại đó, không quay lại.
Hơn nữa mao mụ mụ từ nhỏ đã yêu thích Tô Niệm Niệm, trong lòng nàng, Tô Niệm Niệm cũng giống như là con gái mình, nếu Mao Thu Minh có thể cùng Tô Niệm Niệm ở bên nhau, nàng phỏng chừng ngủ rồi cũng sẽ cười tỉnh.
"Mụ, sao ta cứ nhất định phải để Niệm Niệm ở đây? Ta với nàng đã sớm chia tay rồi, nàng hiện tại cứ cả ngày quấn lấy ta, ta cũng rất khó xử."
"Khó xử? Thu Minh, ngươi đây là khẩu thị tâm phi đấy à? Có phải vì trước kia người ta Niệm Niệm bỏ ngươi, nên trong lòng ngươi không thoải mái không? Bất quá không sao đâu, các ngươi từ nhỏ đã có quan hệ tốt, cũng không cần để ý những chuyện nhỏ này, bây giờ người ta Niệm Niệm đã trở về tìm ngươi, ngươi đừng giận dỗi nữa, tha thứ cho nàng đi."
"Mụ, mụ đang nói gì vậy? Con đã nói, con thật sự không có cảm giác gì với Tô Niệm Niệm, con cũng không thích nàng, mụ cũng đừng có cố tình gán ghép lung tung cho bọn con nữa, được không? Mụ đó, có thời gian thì gọi điện thoại cho Niệm Niệm đi, khuyên nàng sớm về nhà đi. Đã lão nhân ngài thích nàng như vậy, lại nhớ thương nàng như thế, chi bằng để nàng về cùng mụ đi dạo phố, ăn cơm đi. Thôi, hôm nay đến đây thôi, con mai còn phải đi làm, không nói chuyện với mụ nữa nhé."
"Hừ, mỗi lần gọi điện cho ngươi, ngươi đều như vậy. Bình thường không thấy ngươi đòi ngủ sớm vậy, ta vừa gọi điện thoại cho ngươi, ngươi đã đòi đi ngủ!!"
Làm mẹ, sao có thể không hiểu những trò mèo của con trai mình, nói là muốn ngủ, kỳ thực chẳng qua là không muốn nói chuyện này với bà mà thôi.
"Thật mà mụ, con buồn ngủ thật, mụ ngủ ngon nhé! Tạm biệt!"
Mao Thu Minh vừa dứt lời, nhanh tay tắt máy trước khi mẹ kịp nói thêm câu nào.
Chẳng biết, rốt cuộc hắn đã cho mẹ hắn ảo giác gì mà khiến bà, cứ nhất định cho rằng hắn là không thể quên được Tô Niệm Niệm?
Hắn có thế à?
Hắn xưa nay có từng trước mặt ai trong nhà, tỏ ra mình thích Tô Niệm Niệm nhiều lắm đâu.
Ai da, xem ra, vẫn phải từ chỗ Tô Niệm Niệm mà ra tay, sớm ngày đuổi nàng đi, mới là chuyện chính.
Mao Thu Minh cũng thực phiền muộn, cũng không biết, tại sao đường tình duyên của hắn lại trắc trở như vậy. Khó khăn lắm mới có chút tiến triển với Tiểu Bố Đinh, sau đó bạn trai cũ của Tiểu Bố Đinh lại xuất hiện.
Khi hắn vừa mới tìm hiểu bạn trai cũ của Tiểu Bố Đinh thì Tô Niệm Niệm lại đến.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận