Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 3420: Thanh xuân 11 (length: 3849)

"Ôi chao, chúng ta thân ái Lâm Mộc đồng học, ngươi cũng không phải là cái gì diễn viên quần chúng nha. Ngươi hiện tại a, là nữ chính quan trọng nhất trong bộ phim này của chúng ta! Hành vi của ngươi, rất quan trọng! Cho nên ngươi cần phải suy nghĩ thật kỹ kịch bản của mình mới được! !"
"À, đúng a. Nhiệm vụ của ta có vẻ khá gian khổ. Bất quá ta tạm thời vẫn chưa có kịch bản gì hay, Dĩnh Dĩnh tỷ, hay là tỷ giúp ta một chút nha?"
"Ta giúp ngươi nghĩ à? Nếu ta nghĩ ra được biện pháp tốt, ta đoán đã sớm đi làm cố vấn tình yêu rồi. Hơn nữa cái ý tưởng để ngươi giả trang bạn gái này là do chính Quách Thừa Cẩm nghĩ ra, cho nên hiện tại cái hố này cũng chỉ có hắn tự đi mà lấp! !"
"Đúng vậy a, đều là tại ca ta sai! Ai bảo hắn nghĩ ra một cái lý do kỳ quái như vậy, còn khiến cho bây giờ ta không thể không mỗi ngày đóng vai một người căn bản không hề tồn tại! Ai, không ngờ lần đầu tiên trong đời ta đóng phim lại là vì cái này."
"Ha ha ha..."
Trần Thu Dĩnh và Quách Diệc Cẩm hàn huyên một hồi cũng ngừng cái chủ đề này, bởi vì Tiểu Bố Đinh đến rồi. Trần Thu Dĩnh giao một vài công việc còn lại cho Tiểu Bố Đinh xử lý, sau đó nàng lại đi bận việc khác.
"Vừa rồi ngươi với Dĩnh Dĩnh đang nói chuyện gì vậy?"
Khi Tiểu Bố Đinh tới, cũng thấy Lâm Mộc và Trần Thu Dĩnh trò chuyện vui vẻ. Theo lý mà nói, đây là lần đầu Lâm Mộc và Trần Thu Dĩnh gặp nhau, nhưng bọn họ trông rất quen thuộc.
Hơn nữa vì ở xa nên Tiểu Bố Đinh cũng không nghe rõ họ đang nói chuyện gì, chỉ biết là trông họ nói chuyện có vẻ rất vui vẻ.
"Không có nói chuyện gì, chỉ là tùy tiện nói chuyện phiếm thôi. Sau đó Dĩnh Dĩnh tỷ nhắc đến ca của ta, nên chúng ta tùy tiện nói vài câu."
"Ca của ngươi?"
Tiểu Bố Đinh ngẩn người, quả nhiên vẫn là đang nói chuyện về Quách Thừa Cẩm sao? Cũng đúng, giữa Dĩnh Dĩnh và Lâm Mộc có thể có chủ đề chung để trò chuyện, chẳng phải chỉ có Quách Thừa Cẩm thôi sao?
Hơn nữa giữa cô và Lâm Mộc cũng chỉ có Quách Thừa Cẩm là mối liên hệ.
Chỉ là không biết các nàng khi nói về Quách Thừa Cẩm thì sẽ thế nào, Tiểu Bố Đinh hiện giờ cũng không tiện trực tiếp hỏi Lâm Mộc.
"Ừ. Dĩnh Dĩnh tỷ nói với ta một vài chuyện thú vị của ca ta trong game. Ta bình thường không hay chơi mấy trò chơi này nên rất nhiều thứ ta đều không hiểu! !"
Chuyện trong game... chẳng lẽ Dĩnh Dĩnh lại ngốc nghếch đến mức đi kể cho Lâm Mộc những chuyện của nàng và Quách Thừa Cẩm trong game sao? Nếu Lâm Mộc biết thì có thể sẽ hiểu lầm về Quách Thừa Cẩm thì sao?
"Thực ra trò chơi đó rất đơn giản, học chút là biết! Nếu ngươi ở nhà rảnh rỗi thì có thể đến chơi cùng chúng ta."
"Chơi à? Ta sao? Ha ha, ta thấy thôi đi. Ta chơi dở lắm, đến lúc đó chỉ có thể cản chân các ngươi! !" Lâm Mộc từ chối.
Chủ yếu là nàng thực sự không có hứng thú với mấy trò chơi này, hơn nữa nàng đóng phim ở ngoài đời đã rất mệt rồi, nếu thêm cái trò chơi này vào nữa, chẳng lẽ nàng phải mỗi ngày trong game đóng kịch cùng bọn họ sao?
A, thế thì quá mệt mỏi.
Nên Lâm Mộc không định tham gia vào cái trò chơi này của bọn họ.
"Không sao đâu, làm sao lại cản trở chứ. Thực ra trò chơi này rất đơn giản, cũng không phải là trò chơi thi đấu, muốn hơn thua gì cả. Chủ yếu là mọi người cùng nhau làm một vài nhiệm vụ, giống như một thế giới giả lập thôi. Rất thú vị, ngươi có thể suy nghĩ một chút nha."
Tiểu Bố Đinh vậy mà vẫn cứ khuyên Lâm Mộc.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận