Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1747: Đều là ngươi 10 (length: 3806)

"Nha..." Kiều Diệc đầy ý vị sâu xa cười khẽ, "Hóa ra là như vậy. Ngươi tính toán này đánh cũng không tệ lắm. Vì không muốn để cha mẹ ép ngươi kết hôn, cho nên ngươi liền muốn bán thân ca ngươi a!"
"Cái gì mà ta bán ngươi chứ!" Kiều Tử Mạc bực bội trả lời, "Ngươi vốn dĩ là lớn hơn ta mấy tuổi nha, cha mẹ thúc giục ngươi yêu đương kết hôn là chuyện đương nhiên. Cái này không gọi là ta bán ngươi, chẳng lẽ nói ta cho ngươi đi theo đuổi chân ái, còn là đang bán ngươi sao? Ngươi nói vậy, lương tâm ngươi sẽ không đau sao?"
"Sẽ không nha." Kiều Diệc lại trả lời một cách rất đương nhiên, "Ngươi biết người khác đều đánh giá ta như thế nào không? Lạnh lùng, vô tình, cho nên đương nhiên cũng không có cái thứ gọi là lương tâm. Chúng ta người làm ăn coi trọng nhất là chữ lợi! Mọi việc đều lấy lợi ích làm xuất phát điểm, hiện tại Kiều thị xí nghiệp không thể rời bỏ ta, cho nên ta vẫn không thể kết hôn được. Hơn nữa huynh đệ chúng ta hai người nên phân công rõ ràng, ta phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, còn ngươi liền phụ trách mau chóng kết hôn, lấy lòng cha mẹ, không phải tốt sao?"
"Không tốt! !" Kiều Tử Mạc lớn tiếng phản đối, "Ngươi đây là cái thứ lý luận chó má gì vậy."
Ông anh trai này cả ngày trốn trong văn phòng làm trạch nam, những cái quan điểm khó hiểu này là từ đâu học được vậy, thế mà còn học cái bản lĩnh đối đáp của hắn, hơn nữa còn có xu thế vượt qua mình rồi? Hắn không thể nhận thua được!
"Ta cũng có thể kiếm tiền nuôi gia đình nha, anh trai đừng xem thường ta! Hừ!"
"Vậy thì ta cứ chờ xem."
"Được rồi. Hai chúng ta cũng đừng có ở đây mà giày vò nhau nữa. Anh à, lần này em trở về thật sự là có chuyện chính muốn nói với anh. Nếu anh thật còn thích Chu Tiểu Nghiên, thì tranh thủ lúc nàng còn chưa đến với Vu Hàn mà nhanh chóng bắt đầu hành động đi. Anh không sốt ruột mà em cũng sốt ruột muốn chết rồi đây này!"
Kiều Diệc lại một lần nữa trầm mặc.
Một lúc lâu sau, hắn mới mở miệng nói: "Tiểu Mạc, em còn nhỏ, rất nhiều chuyện em đều không hiểu. Con người khi còn sống có rất nhiều chuyện quan trọng, tình cảm chỉ là một phần của cuộc sống mà thôi. Mà cái phần tình cảm này, nó còn phải chia cho tình thân, hữu nghị, tình yêu nữa không phải sao? Không phải ai cũng nhất định phải coi tình yêu là toàn bộ nhân sinh, chí ít ta không phải là người như vậy."
"Từ nhỏ, cha mẹ đã giáo dục ta, ta là trưởng tử của Kiều gia, cho nên ta nhất định phải gánh vác trách nhiệm của Kiều gia. Suốt ngần ấy năm, ta cũng luôn xem cái trách nhiệm này là một loại tín niệm. So với người nhà ta, những chuyện khác đều không quan trọng bằng."
"Nhưng mà chẳng lẽ anh sẽ vì cái nhà này mà cống hiến cả đời mình sao? Em biết, tuy rằng anh bận rộn, nhưng đôi khi ngoài công việc ra thì những thời gian khác cũng chẳng có nhiều. Nhưng điều này không thể nói lên cái gì nha, anh ở Kiều thị bao nhiêu năm như vậy, hiện tại đã đứng vững gót chân rồi. Hơn nữa tình hình phát triển của Kiều thị cũng rất ổn định, không cần phải quan tâm nhiều như trước đây nữa! Lùi một vạn bước mà nói, anh còn có em là đứa em trai này không phải sao? Chẳng lẽ anh lại coi thường năng lực của em, anh không thể tin em, rằng một ngày nào đó, em cũng có thể giúp được anh sao?"
"Anh..." Kiều Tử Mạc đặc biệt thâm tình gọi một tiếng, "Thật ra thì anh đã tự tạo áp lực cho mình quá lớn rồi. Những năm này, cha mẹ nghỉ hưu sớm, Kiều gia đều là một mình anh chống đỡ. Giống như anh đã nói, từ nhỏ đến lớn, mọi người xung quanh đã gieo vào đầu anh những cái tín niệm đó, khiến cho con người anh một khắc cũng không thể buông lỏng. Nhưng anh à, em muốn nói cho anh biết, thật ra thì anh không cần phải gánh cho mình nhiều gánh nặng đến thế."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận