Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 639: Ta vĩnh viễn so ngươi quan trọng (length: 3775)

Trên bàn ăn, bốn vị trưởng bối ở phía đầu kia đều đã tò mò quay lại nhìn.
Đương nhiên, cuộc đối thoại vừa rồi họ cũng nghe được đại khái. Cha mẹ của Lý Tâm Nghi mặc dù biết Kiều Tử Mạc đang cố tình chế giễu con gái họ, nhưng cũng không tiện nói gì.
Dù sao người ta cũng không chỉ đích danh, họ càng không thể đi soi mói.
Lâm Việt vội vàng trừng mắt nhìn Kiều Tử Mạc một cái, nhỏ giọng nói với hắn: "Ngươi cũng nên biết chừng mực."
Kiều Tử Mạc quay đầu lại nhìn Lâm Việt: "A, ta tưởng ngươi muốn bảo ta thành thật một chút, đừng có nói lung tung chứ. Ta đến đây gây rối, ngươi không lo lắng sao? Hay là nói, ngươi cảm thấy ta đến đây nhất định là để giúp ngươi?"
"Ta không quan tâm ngươi có phải đến giúp ta hay không, nhưng ta cũng không bận tâm nếu ngươi đến gây rối."
Kiều Tử Mạc kinh ngạc đến ngây người: "..."
Tốt, Lâm Việt, ngươi giỏi lắm.
Khi Kiều Tử Mạc quay đầu lại, Hàn Nặc lại kéo hắn qua hỏi: "Ngươi và Lâm Việt đang nói gì vậy?"
"Không nói gì cả, ừm, hắn bảo ta ăn nhiều chút, cứ tự nhiên."
Hàn Nặc: "..." Sau đó liếc mắt, "Có ma mới tin ngươi."
Trên bàn ăn, Lâm Nghĩa Hoa và Lý Quốc Hào đang nói chuyện công việc của họ, nên không để ý đến bên này. Lúc này mẹ của Lý Tâm Nghi mới rảnh rang, lộ vẻ mặt hóng chuyện, đột nhiên quay sang Diệp Tuyết nói: "Thân gia à..."
Nghe thấy mẹ Lý Tâm Nghi gọi tiếng "Thân gia", tay Hàn Nặc khẽ run lên, suýt làm rơi đôi đũa đang cầm.
Diệp Tuyết cũng không vội trả lời, thật ra bà cũng không hiểu vì sao Lý phu nhân lại đột nhiên gọi bà một tiếng thân gia như vậy!
"Ừm?" Diệp Tuyết nhàn nhạt đáp lời.
"Ta thấy cái cậu Kiều công tử này người rất tốt đấy, nhà chúng ta Tiểu Nặc thật là có mắt nhìn."
Hàn Nặc: "!!! "
Hàn Nặc thầm mắng một tiếng "Ngọa Tào!", mẹ Lý Tâm Nghi này muốn làm gì, muốn học con gái bà ta đến gán ghép cho nàng và Kiều Tử Mạc loạn hết cả lên sao?
Rốt cuộc là chỉ hóng chuyện hay là có mục đích khác đây.
Diệp Tuyết cau mày, thật sự liếc mắt nhìn Hàn Nặc và Kiều Tử Mạc một cái: "Ừm, rất tốt, Tiểu Nặc nhà ta quen bạn bè đều rất tốt."
Diệp Tuyết lại ngầm khen Hàn Nặc một lần.
"Đúng đó, dì à. Tiểu Nặc đúng là quá xuất sắc, ở trường có nhiều bạn trai thích nàng lắm đấy, mà ai ai cũng là soái ca, thật là khiến người ta ghen tị!" Mẹ Lý Tâm Nghi không thấy hiệu quả, Lý Tâm Nghi vội vàng thêm mắm thêm muối.
Mục đích của cô ta là muốn Diệp Tuyết cảm thấy Hàn Nặc là một cô gái không đứng đắn, còn hay cấu kết với con trai. Ngươi xem, bây giờ không phải là đang dẫn một người về nhà sao?
Lại thêm vụ Nghiêm Du Thành trước kia, a a a a...
Lý Tâm Nghi quay đầu lén nhìn vẻ mặt Hàn Nặc, Hàn Nặc cắn môi dưới, đã không biết phải giải thích như thế nào.
Mẹ Lý Tâm Nghi lại vội vàng nói tiếp: "Ôi, thông gia, thật không ngờ Tiểu Nặc nhà bà lại được hoan nghênh đến thế! Nhưng mà không phải nó mới bị mất trí nhớ không lâu sao, mà đã nhanh chóng có thể quen nhiều bạn mới như vậy. Con Tâm Nghi nhà tôi thì không được, cả ngày mắt chỉ thấy có Lâm Việt, những người khác căn bản không lọt vào mắt nó."
Tay Hàn Nặc cầm đũa lại vô thức tăng thêm lực, Kiều Tử Mạc nhìn nàng một cái, sau đó đột nhiên ngẩng đầu nói: "Đúng thế, học tỷ Tâm Nghi mỗi ngày bận rộn lắm nha. Ân, đúng rồi, tôi nhớ là chị còn muốn đến công ty Lý thị làm việc, cũng không biết học tỷ Tâm Nghi mỗi ngày tính toán chuyện gì đâu? Học tỷ Tâm Nghi yêu thích Lâm học trưởng như vậy, chắc ở công ty cũng đang chú ý đến tình hình tài chính của Lâm thị đó nhỉ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận