Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 474: So ta hạnh phúc (length: 3823)

Biệt thự nhà họ Lâm.
Lâm Việt từ trên lầu đi xuống, vừa hay thấy Diệp Tuyết đang uống trà trong phòng khách, liền nói: "Mụ, ta đi ra ngoài mua thức ăn nhé."
Diệp Tuyết đặt chén trà xuống, ngẩng đầu nhìn Lâm Việt nói: "Ngươi thật sự muốn tự mình đi mua đồ ăn à? Hôm nay là sinh nhật của ngươi đấy, sao có thể làm khổ như vậy chứ?"
"Không khổ cực. Có thể tự tay chuẩn bị bữa tối cho mọi người, ta rất vui."
"Vậy ta đi cùng ngươi nhé, đồ ăn nhiều như vậy, một mình ngươi sao mang hết được?" Diệp Tuyết vừa nói vừa đứng dậy khỏi ghế sofa, vẻ mặt muốn đi cùng Lâm Việt ra ngoài.
Lâm Việt vội vàng đi tới ngăn nàng lại, hai tay nhẹ nhàng đặt lên vai Diệp Tuyết, bảo nàng ngồi lại xuống sofa.
"Mụ, mụ cứ ở nhà nghỉ ngơi đi. Vừa hay hôm nay ba cũng ở nhà, mụ nên ở bên cạnh ba nhiều hơn mới phải. Chuyện nhỏ này, con vẫn làm được, hơn nữa còn có dì Vương đi cùng con nữa, mụ không cần lo lắng đâu."
"Vậy cũng được. Con bảo chú Trần lái xe đưa các con đi nhé."
"Vâng."
"Đi sớm về sớm nhé, đừng mua nhiều đồ quá, mụ không muốn con vất vả như vậy."
"Con biết rồi, mụ. Con đi trước đây." Lâm Việt cười rồi vẫy tay chào Diệp Tuyết, sau đó đi ra cửa lớn.
Lúc này Lâm Nghĩa Hoa vừa vặn ngủ trưa dậy, từ trong phòng ngủ đi ra, ông vừa xoa thái dương vừa hỏi Diệp Tuyết: "Lâm Việt đi ra ngoài rồi à?"
"Nó bảo muốn tự đi mua đồ ăn, tự tay làm một bữa ăn thịnh soạn cho chúng ta đấy. Thật là một đứa trẻ hiểu chuyện. À, Nghĩa Hoa, có phải anh còn chưa tỉnh ngủ không? Để em đi pha cho anh một ly cà phê nhé."
"Không cần." Lâm Nghĩa Hoa đi đến bên cạnh Diệp Tuyết rồi ngồi xuống, "Pha cho ta một ly trà là được rồi."
"Ừm."
Hàn Nặc ngồi xe nửa tiếng đồng hồ cuối cùng cũng đã tới cổng nhà họ Lâm.
Trên đường đến đây, từ lúc mới lên xe còn hưng phấn và kích động, nàng dần dần trở nên khẩn trương và bất an. Nhất là khi xuống taxi, một mình ôm chiếc bánh ga-tô đứng trước cổng nhà họ Lâm, nàng lại cảm thấy hôm nay nhà họ Lâm có gì đó yên tĩnh đến kỳ lạ.
Không biết có phải do bầu không khí xung quanh ảnh hưởng không mà tim Hàn Nặc đột nhiên thắt lại. Nàng nín thở, từng bước từng bước nhỏ tiến về phía cửa.
Cửa lớn phòng khách đang mở toang, Hàn Nặc hít một hơi thật sâu, cẩn thận đi tới chỗ huyền quan, lén nhìn vào bên trong một cái.
Nàng cũng không biết tại sao mình lại đột nhiên trở nên cẩn thận như vậy.
Có thể là do trực giác, nàng cảm thấy lúc này mình không nên la hét ầm ĩ để mọi người biết mình đã về. Hoặc cũng có thể... nàng tự an ủi, mình chỉ muốn tạo bất ngờ cho Lâm Việt ca ca thôi mà.
Nghĩ một lúc, khi nàng đợi chút nữa chạy lên lầu, đột nhiên nhảy ra sau lưng Lâm Việt ca ca, nhất định sẽ làm hắn giật mình cho mà xem.
Hàn Nặc vừa định đi vào thì đột nhiên nghe thấy tiếng nói vọng ra từ phòng khách.
Là giọng của cha nuôi và mẹ nuôi.
Hàn Nặc theo bản năng dừng bước, đứng im sau cửa, thẳng lưng lên, lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người đang truyền đến tai nàng.
"Tiểu Tuyết à, có chuyện mà ta đã muốn nói với nàng từ lâu rồi. Nhưng ta sợ nàng nghe sẽ không vui. Ta biết, Tiểu Việt và Tiểu Nặc trong lòng nàng đều có vị trí như nhau, nàng cũng từ nhỏ đã muốn hai đứa nó thành đôi. Chỉ là..."
"Nghĩa Hoa, anh muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra đi."
"Được, vậy ta nói thẳng đây. Nàng và ta đều rất rõ một chuyện, đó là Tiểu Nặc bây giờ đã không giống ngày xưa nữa, nàng ấy mất trí nhớ rồi. Mặc dù đây là một chuyện ngoài ý muốn, nhưng chuyện đã xảy ra rồi thì có muốn cũng không thể thay đổi được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận