Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 2608: Đệ đệ muội muội 3 (length: 3725)

"Ta cũng không nghĩ vậy." Tiểu Bố Đinh yếu ớt trả lời, thật ra chuyện này nàng thật không có cách nào giải thích, liên quan tới Tạ Nguyên, thật ra nàng hoàn toàn có lý do không gặp, thế nhưng mỗi lần nàng đều không nỡ lòng nào để hắn đi.
Giống như lần kia Tạ Nguyên đến tận nơi làm việc của nàng vậy, mặc dù hắn là tự mình tới, hơn nữa xuất hiện lúc đó cũng đang giúp nàng giải vây, thế nhưng nàng cũng hoàn toàn có lý do cự tuyệt mà. Chỉ cần coi hắn như một khách hàng bình thường là được, thế nhưng nàng lại không làm được.
Sau này ăn cơm, rồi đến sau này hắn mua cho nàng chân giò nướng, những chuyện này, thật ra đều vì nàng quá mềm lòng, mới biến thành như vậy.
Tóm lại, vẫn là do nàng cho Tạ Nguyên cơ hội.
Đối với một người đàn ông từng làm tổn thương mình mà nói, thái độ của nàng đúng là hơi quá tốt rồi.
"Ngươi không nghĩ? Ta thấy chính ngươi cũng không biết mình đang nghĩ gì đâu. Không phải ngươi không nghĩ, mà là ngươi không biết phải làm sao cự tuyệt!" Hàn Nặc giúp Tiểu Bố Đinh tổng kết lại.
"Ừ."
"Vậy, hiện tại Tạ Nguyên còn tìm ngươi không? Hắn trước đó tìm ngươi đã làm những gì, đã nói gì với ngươi? Có phải là đã bày trò đáng thương với ngươi, nói trước kia hắn khó khăn thế nào, nói hắn đều là bất đắc dĩ, rồi để ngươi quay lại bên hắn?"
"Không có. Hắn thật ra cũng chỉ tìm ta hai ba lần thôi, một lần là khi ta ở cửa hàng gặp phiền phức, sau đó hắn xuất hiện. Sau đó ta mời hắn ăn một bữa lẩu, còn một lần là hắn mua chân giò nướng mà trước kia ta thích nhất, rồi mang đến cửa hàng, đưa cho ta cùng các đồng nghiệp ăn chung thôi. Sau đó thì hắn không tới nữa."
"Ha ha." Hàn Nặc cười lạnh hai tiếng, "Tạ Nguyên này quả nhiên là cáo già, hắn hoàn toàn biết ngươi thích gì mà, cho nên mới cố tình lấy lòng ngươi. Ngươi xem, hắn đến khi ngươi cần nhất để giúp ngươi giải vây, có phải ngươi cảm thấy rất cảm động không? Hắn mua đồ ăn mà trước kia ngươi thích nhất, có phải ngươi cũng sẽ nhớ lại lúc trước không? Hắn đúng là đủ thông minh. Cũng phải, nếu không phải thủ đoạn của hắn cao minh như vậy, sao có thể khiến ngươi bao nhiêu năm vẫn nhớ mãi không quên hắn được?"
"Đâu có như ngươi nói quá vậy chứ? Ta với Tạ Nguyên không quyết tuyệt như vậy, nhưng cũng không có nhớ mãi không quên gì. Ta sở dĩ không biết nên cự tuyệt hắn thế nào, chắc là do thời gian quá dài, ta đôi khi cảm thấy đối mặt với hắn đã thành một thói quen, nên thật sự không biết phải cự tuyệt ra sao. Hơn nữa lúc đó hắn xuất hiện cũng quá bất ngờ, mà lại thật sự là đến giúp ta, ta cũng không nên cự tuyệt. Hắn về sau bắt ta mời ăn cơm, ta cũng cảm thấy nếu là ta thiếu hắn ân tình, vậy mời hắn ăn cơm cũng là nên thôi, nên mới mời."
"Ừ, ngươi còn cảm thấy mình thiếu hắn? Ngươi có phải bị ngốc không?"
"Nói cho đúng thì, hắn giúp ta một tay, ta mời hắn ăn cơm, coi như trả ơn thôi. Ta sở dĩ không dám nói cho ngươi và Dĩnh Dĩnh, không phải cũng sợ các ngươi mắng ta sao? Về sau ta cũng biết, thật ra ta không nên đi theo hướng của hắn, nên hôm đó, khi hắn lại tìm ta, ta liền nói hắn đừng tìm ta nữa. Thật ra Tiểu Nặc, những đạo lý các ngươi nói ta đều hiểu, ngươi cứ yên tâm đi, ta bao nhiêu năm nay đã qua rồi, không phải là cô bé mười mấy tuổi năm đó nữa, không dễ gì bị lừa đâu."
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận