Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 3584: Bỏ lỡ 19 (length: 3906)

"Tô Nhan, xin ngươi trả lời vấn đề của ta."
Ánh mắt Lâm Hiên gấp gáp mà nghiêm túc như vậy, Tô Nhan không biết vì sao hắn muốn biết đáp án này. Nhưng là nàng cũng không muốn nói cho hắn biết, ít nhất hiện tại không nghĩ.
"Thật xin lỗi, ta không thể nói cho ngươi."
Thực ra chuyện của nàng và Nghiêm Hàm, Diệp Lan và Vương Kha đều biết. Nàng cũng hiểu rõ, với tính tình của Vương Kha, nếu Lâm Hiên thật sự muốn biết, cũng không khó.
Cho nên, cũng không cần nàng tự mình nói cho hắn biết làm gì. Dù sao chuyện loại này, còn có những hồi ức không vui vẻ kia, khiến bản thân nàng nói ra cũng có chút khó xử.
Thế nhưng ngày đó, Lâm Hiên đều không nói với nàng thêm một câu nào nữa.
Buổi tối, nàng một mình ra ngoài đi vệ sinh, lúc trở về vừa vặn gặp Lâm Hiên ở bên ngoài phòng học lớp 6. Bình thường, Lâm Hiên nhìn thấy nàng, luôn gọi nàng một tiếng. Nhưng hôm nay, Lâm Hiên chỉ nhìn nàng một cái, rồi lẳng lặng đi lướt qua bên cạnh nàng.
Nàng khựng lại, không biết vì sao, lại cảm thấy có chút buồn bã.
Nhưng vừa quay đầu, ánh mắt lại chạm phải Nghiêm Hàm.
Tô Nhan và Nghiêm Hàm ở hai lớp cạnh nhau. Nàng lớp 5, hắn lớp 6.
Nàng gần như mỗi ngày đều sẽ gặp hắn nhiều lần. Bởi vì hành lang bên ngoài lớp 6 là đường nàng phải đi khi đi vệ sinh.
Bình thường trong tình huống này, nếu có Diệp Lan đi cùng thì nàng còn có thể đi lại tự nhiên hơn chút. Nhưng nếu gặp gỡ lúc chỉ có một mình, đoạn hành lang ngắn ngủi mấy mét kia bỗng trở nên dài như mấy cây số vậy.
Mỗi bước đi của nàng đều cảm thấy như bị giày vò.
Những người đã từng yêu thầm một ai đó hẳn đều biết, nếu như ngươi thích một người, ngươi sẽ thường lẩn trốn ở một góc nào đó âm thầm ngắm nhìn người ấy, sẽ thích đi theo phía sau người ấy, lặng lẽ ngắm nhìn bóng lưng người ấy.
Nhưng ngươi sợ hãi xuất hiện trước mặt người ấy.
Bởi vì ngươi sợ người ấy phát hiện ngươi thích người ấy.
Mà Tô Nhan, điều nàng sợ hãi là, bị Nghiêm Hàm phát hiện nàng vẫn còn thích hắn.
Ánh mắt Nghiêm Hàm chỉ nhìn Tô Nhan một giây rồi thu lại. Trần Lập Nhiên đứng cạnh hắn, quay lưng về phía Tô Nhan.
Bọn họ đang tán gẫu, Tô Nhan không dám cẩn thận nghe xem rốt cuộc bọn họ đang nói gì. Chỉ là nàng nhìn thấy Nghiêm Hàm đột nhiên nở nụ cười, nụ cười ấy thật ấm áp. Cũng ấm áp giống những nụ cười trong trí nhớ của nàng.
Nàng biết nụ cười này không dành cho nàng, bởi vì Nghiêm Hàm sau khi liếc nhìn nàng một cái liền dời mắt sang chỗ khác.
Thế nhưng dù là vậy, tim nàng vẫn hẫng đi nửa nhịp. Sau đó nàng cứ ngơ ngác nhìn chằm chằm Nghiêm Hàm mấy giây. Vài giây trôi qua, nàng rốt cuộc phản ứng lại, hốt hoảng cúi đầu, như chạy trốn trở về phòng học.
Sau đó cả buổi tối tự học, lòng nàng đều không yên.
Lâm Hiên và Trần Lập Nhiên vẫn rất thân thiết, thân thiết đến mức tựa như còn tốt hơn trước đây. Tô Nhan lặng lẽ nghĩ trong lòng, rốt cuộc sự xuất hiện của nàng đã thay đổi điều gì? Hiện tại xem ra, giống như chẳng có gì thay đổi thì phải.
Thế giới của bọn họ, tựa như chưa từng có sự xuất hiện của nàng vậy.
Ngày tháng trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến Tết Trung thu mỗi năm một lần. Và mùa thu cũng tựa hồ từ từ đến.
Ánh nắng đã trở nên thật dịu dàng, chiếu lên người ấm áp, rất thoải mái.
Tô Nhan vẫn thích đứng ngắm cảnh ở ban công lúc ít người, chỉ là vị trí của nàng trở nên cách xa lớp 6 rất nhiều. Khu nhà dạy học đối diện đã trang hoàng xong, vào đầu học kỳ mới không bao lâu đã có rất nhiều học đệ học muội chuyển đến.
Tô Nhan nhìn bọn họ ồn ào náo nhiệt, rồi lại so sánh với các bạn học xung quanh mình. Tựa như là người của hai thế giới khác nhau vậy.
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận