Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 374: Ngươi ngã bệnh? (length: 4082)

Giao phó xong hết thảy qua đi, Nghiêm Du Thành liền đi thay quần áo, rửa tay, chuẩn bị làm bánh ga tô nguyên liệu đi.
Hàn Nặc đứng bên ngoài trong chốc lát, liền thấy Nghiêm Du Thành thế mà đổi một thân thực sự chính thức đồ ngọt sư quần áo ra tới.
Áo khoác màu trắng, còn mang trên đầu mũ trắng, thậm chí cả khẩu trang đều đeo lên! Ngược lại là thật sự có mấy phần hương vị của đồ ngọt sư chính tông nha!
Hàn Nặc cười nói: "Ngươi sao đột nhiên ăn mặc chính thức vậy, trông kỳ lạ quá a!" Kỳ thật hắn mặc như thế này lại rất đẹp.
Nghiêm Du Thành liếc nàng một cái: "Ta thế nhưng là người có phẩm đức nghề nghiệp, một bánh ga tô sư chuyên nghiệp được không? Làm cho người khác ăn bánh ga tô thì phải để ý vệ sinh, ngươi cho rằng là như mấy ngày trước dạy ngươi làm bánh ga tô vậy sao?"
Tốt rồi. Nếu như khắp thiên hạ những người làm trong ngành thực phẩm đều có thể như Nghiêm Du Thành có đạo đức nghề nghiệp như vậy, đoán chừng vấn đề an toàn thực phẩm của nước ta sẽ không để người lo lắng đến thế!
"Được rồi, ta muốn bắt đầu làm việc. Ngươi cứ đứng bên cạnh xem đi, nếu một lát có người mang đơn hàng đến thì nhớ tiếp nhận một chút."
"Ừm."
Hàn Nặc thực nghe lời đứng qua một bên.
Nghiêm Du Thành bắt đầu nghiêm túc chuyên chú vào công việc, đắm chìm trong thế giới riêng của hắn, hết thảy chung quanh dường như đều không liên quan gì tới hắn.
Hắn lại trở về dáng vẻ lãnh khốc thường thấy, dường như đã quên sự tồn tại của Hàn Nặc.
Hàn Nặc lại nảy sinh một cảm giác khác, Nghiêm Du Thành như vậy, dường như so với bất cứ khi nào trong ngày thường cũng hấp dẫn người hơn.
Thảo nào người ta thường nói, đàn ông chăm chỉ làm việc là đẹp trai nhất. Hiện tại xem ra, đúng là như vậy.
Nghiêm Du Thành mặc quần áo lao động màu trắng, chiếc mũ trên đầu vừa vặn giữ lại mái tóc ngang trán của hắn, lộ ra ngũ quan tinh tế hoàn hảo. Đôi mắt kia, bình thường đều nửa ẩn nửa hiện sau tóc, lộ ra ánh sáng lạnh lùng. Còn bây giờ thì chú tâm nhìn vào động tác của chính mình trên tay.
Dáng vẻ hắn làm bánh ga tô, chăm chú đến nỗi khiến người ta ngỡ là hắn đang tỉ mỉ tạo ra một tác phẩm nghệ thuật.
Nghiêm Du Thành như vậy, khiến Hàn Nặc có chút mê mẩn.
Nàng quen biết Nghiêm Du Thành cũng được một thời gian, đến bây giờ càng ngày càng không hiểu rõ cảm xúc của mình dành cho hắn là một loại tình cảm như thế nào.
Từ ban đầu khi gặp hắn ở bệnh viện một lần kia, trên người hắn đã có một sức hút rất lớn ngay lập tức hấp dẫn ánh mắt của nàng. Sau đó trong một thời gian rất dài, trong đầu nàng luôn xuất hiện hình bóng hắn.
Nàng từng nghi ngờ rằng, có phải mình thích Nghiêm Du Thành hay không.
Nàng tò mò về cuộc sống của hắn, muốn bước vào cuộc sống của hắn, thậm chí cả Lý Tâm Nghi nàng cũng cố ý chú ý tới. Nàng không biết đây là một loại tâm lý như thế nào.
Nếu không phải yêu thích, thì là cái gì?
Thế nhưng về sau, nàng càng ngày càng gần hắn, hắn đối với nàng cũng dần dần không còn đối chọi gay gắt như trước, nàng lại bắt đầu cảm thấy, khát vọng tiếp cận hắn mạnh mẽ trước đây của nàng dường như đã phai nhạt.
Vậy thì, đó căn bản không phải là yêu thích, đúng không?
Hiện tại họ chung sống với nhau giống như một đôi bạn bè đơn thuần, đôi khi nàng sẽ ghét bỏ việc hắn cố ý gây khó dễ cho nàng, nhưng sau đó lại biết thực ra hắn làm vậy là vì tốt cho nàng.
Nàng thích hình thức chung sống với hắn như vậy, nhưng không còn cảm giác kích động mạnh mẽ như lần hắn đột nhiên hôn nàng trên sân khấu biểu diễn.
Vậy thì, khi đó tại sao nàng lại có cảm xúc như vậy với hắn?
Vì sao lại muốn tìm hiểu về hắn, đến gần hắn, ở bên cạnh hắn?
Thật sự chẳng lẽ chỉ vì chùm hoa sơn chi đặc biệt kia sao? Chỉ vì hắn là người đầu tiên mang theo mùi hương quen thuộc xông vào cuộc đời nàng sau khi nàng mất trí nhớ sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận