Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 117: Nàng đem ta đi bán (length: 3756)

Tô Tiểu Bộ rõ ràng tiếng nói, tiếp tục kể chuyện xưa của nàng.
"Hôm đó ta cùng ta mụ cùng đi dạo phố, cả ngày đều không có lên mạng. Mãi đến tối ta ăn cơm tối xong mới tiện vào game. Thật không ngờ vừa lên mạng đã có một gã con trai nhắn tin cho ta, hơn nữa người kia lại là một đại thần cấp bậc người chơi ở khu của chúng ta, lúc đó ta liền mắt choáng váng."
Tô Tiểu Bộ uống một ngụm đồ uống trước mặt, tiếp tục: "Ta nghĩ bụng ta chơi đến nay vẫn luôn thành thật mà, với lại ta chỉ là một người trong suốt nhỏ bé, sao lại bị đại thần để ý tới? Ta hình như chưa hề trêu vào hắn mà!"
"Sau đó thì sao?" Trần Thu Dĩnh vốn dĩ từ đầu không quá nghiêm túc nghe, nhưng giờ lại đột nhiên cảm thấy câu chuyện này có chút thú vị.
"Sau đó hắn liền kết bạn với ta, rồi mời ta tổ đội, còn nhắn cho ta một câu: 'Tháng sau ta cưới nàng!' "
"Sau đó ngươi liền đi rồi?" Trần Thu Dĩnh nghĩ, Tiểu Bố Đinh khi nào lại trở nên nghe lời như vậy?
"Ta có thể không đi sao? Hắn là đại thần ở khu của chúng ta, ta đắc tội không nổi. Đến nơi ta mới biết hắn muốn kết hôn với ta, còn tặng ta ngay tại chỗ một phần lễ hỏi có giá trị không nhỏ. Lúc đó ta thật sự mộng, ngươi biết không?"
"Ta thấy ngươi vui muốn nở hoa thì có, ở trong game có thể gả cho một đại thần, chẳng phải giống như quen được một soái ca bạn trai ngoài đời, làm người ta kinh hỉ sao?" Trần Thu Dĩnh hiểu rõ Tiểu Bố Đinh, nhìn dáng vẻ này của nàng, đâu có phải đến than thở, rõ ràng là đến khoe khoang với cô thôi!
Tô Tiểu Bộ hừ một tiếng, cũng không để ý đến sự giễu cợt của Trần Thu Dĩnh, tiếp tục kể chuyện xưa của nàng.
"Cho nên lúc đó ta lập tức hỏi hắn chuyện gì xảy ra, ta với hắn không quen biết, vì sao muốn kết hôn? Kết quả ngươi đoán hắn nói gì?"
"Nói gì?"
"Hắn nói: 'Chẳng phải ngươi nhờ bạn bè đăng tin tuyển chồng trên kênh thế giới sao? Ta thấy tin tuyển chồng của ngươi nên đến xem thế nào đây!'"
"Ý ngươi nói là cái tin tuyển chồng kia là La Tiệp đăng cho ngươi? Sao nàng lại làm thế, hôm đó là ngày Cá tháng Tư à?"
"Bởi vì Tiểu Tiệp nói nàng vừa mới để ý một món trang bị, nhưng lại không có tiền mua, cho nên mới nghĩ ra ý này."
"Vậy ngươi có thể từ chối mà, nếu ngươi không đồng ý kết hôn, cũng không ai ép được ngươi!"
"Ngươi không nắm được trọng điểm sao? Tiểu Tiệp nói nàng cần tiền trong game, cho nên khi ta chưa lên mạng, nàng đã nhận hồng bao của người ta dưới danh nghĩa người giới thiệu, mấu chốt là lúc ta hỏi thì nàng đã tiêu hết rồi. Cho nên ta nhất định phải bán mình trả nợ thay nàng!"
"Ách, phải không? Nhưng ta cảm thấy rõ ràng là ngươi đang chiếm tiện nghi của người ta thì có, ngươi còn ở đó than thở gì? Ngươi nên cảm ơn Tiểu Tiệp mới đúng, cho ngươi tìm được một lão công tốt như vậy."
"Này! Trần Thu Dĩnh! Rốt cuộc ngươi có phải bạn tốt của ta không đấy? Tỷ tỷ ta đã đáng thương như vậy, ngươi lại không giúp ta?" Tô Tiểu Bộ lập tức đứng phắt dậy, vỗ tay quát vào mặt Trần Thu Dĩnh.
Đột nhiên phía sau vang lên một giọng nam trầm ấm: "Ô! Vị tỷ tỷ này, ai chọc giận ngươi mà tức thế kia?"
Tô Tiểu Bộ giật nảy mình, quay lại nhìn. Ơ… trời… Cái này... đây không phải Kiều… Tử… Mạc sao?
Nàng vội che miệng xấu hổ cười hai tiếng: "Này, thật trùng hợp. Sao ngươi lại ở đây vậy?"
Kiều Tử Mạc nhếch miệng cười một tiếng, kéo chiếc ghế bên cạnh Tô Tiểu Bộ, tự nhiên ngồi xuống cạnh nàng.
"Ta đến đây đương nhiên là ăn cơm rồi, chẳng lẽ ngươi nghĩ ta đến đây xem ngươi chắc?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận