Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 2989: Thanh minh 24 (length: 3797)

Trong lúc Kiều Diệc và Kiều Tử Mạc đang trò chuyện, Chu Tiểu Nghiên một mình lặng lẽ chọn rất nhiều bài hát.
Vì Kiều Diệc nói, hắn đã lâu không nghe nhạc, vậy nàng sẽ chọn một ít ca khúc cũ vậy. Mười năm trước, hai mươi năm trước? Như vậy chắc chắn sẽ có bài mà Kiều Diệc biết hát chứ?
Sau đó, Chu Tiểu Nghiên bắt đầu tìm kiếm những bài hát kinh điển trong danh sách, rồi nàng nhanh chóng lướt đến một bản tình ca rất kinh điển của mười mấy năm trước.
Chính là bài “Truyện cổ tích” do Quang Lương hát.
Bài hát này ra mắt, Chu Tiểu Nghiên còn ở nước ngoài. Mặc dù hoàn cảnh sống của họ khác với trong nước, nhưng Chu Tiểu Nghiên vẫn có nhiều bạn bè là người Hoa bên cạnh, họ cũng thường xuyên quan tâm đến tin tức trong nước, cũng như những tin tức thịnh hành.
Từ nhỏ họ đã được dạy rằng, dù đi đến đâu cũng không được quên mình là người ở đâu, từ đâu đến, càng không được quên nền văn minh Trung Hoa, những giá trị văn hóa truyền thống.
Cho nên, họ thường nói tiếng phổ thông, Chu Tiểu Nghiên từ nhỏ đã được cha mẹ dạy cho một giọng phổ thông rất chuẩn. Mặc dù lúc đó nàng không biết liệu tương lai họ có trở về đây không, nhưng Chu Tiểu Nghiên vẫn luôn mong có ngày được trở lại.
Mà bài “Truyện cổ tích” mới ra mắt, Chu Tiểu Nghiên vẫn còn nhỏ tuổi, chắc là tầm mới vào cấp hai, cũng là do đám bạn thân chia sẻ cho nghe, nói là ca khúc đang rất hot hiện nay.
Sau đó Chu Tiểu Nghiên nghe xong liền thích bài hát này, rồi còn nghe đi nghe lại rất nhiều lần.
Vậy thì chắc chắn Kiều Diệc cũng sẽ hát bài này.
"Kiều Diệc," Chu Tiểu Nghiên gọi.
"Ừ, chuyện gì?"
"Ngươi... Ngươi biết hát 'Truyện cổ tích' không?"
"Truyện cổ tích?"
"Đúng."
"Biết chứ."
"Ngươi biết hả?"
"Vậy ngươi có thể hát không?"
"Không thể."
Chu Tiểu Nghiên: "?"
Vậy rốt cuộc Kiều Diệc ngươi muốn thế nào, không biết hát thì thôi đi, giờ ngươi biết hát cũng không hát?
Chu Tiểu Nghiên phiền muộn bĩu môi, chẳng lẽ Kiều Diệc thật sự là người bị tật về âm nhạc, trời sinh không biết hát, hễ hát là dọa người?
Nếu không thì vì sao hắn lại phản kháng như vậy?
"Vì sao?" Chu Tiểu Nghiên vẫn cần một lời giải thích.
"Không có vì sao cả. Vì ta muốn nghe ngươi hát."
Lý do này…
"Nhưng ta đã hát mấy bài rồi, ngươi không nghe thấy sao?"
"Nghe thấy. Ta cảm thấy ngươi hát không tệ, cho nên muốn tiếp tục nghe."
"Không muốn!"
"Truyện cổ tích à, truyện cổ tích ta nghe qua rồi, ta cũng biết hát nè." Lúc này Kiều Tử Mạc chen vào, đồng thời còn cố tình nói thêm, "Hay là Chu Tiểu Nghiên, ta với ngươi cùng nhau hát đi."
Nói rồi Kiều Tử Mạc liền muốn đi lấy một micro khác.
Chu Tiểu Nghiên theo bản năng muốn ngăn cản, nàng chọn bài này là muốn hát với Kiều Diệc, giờ Kiều Tử Mạc chen vào, tính sao đây.
Nàng không muốn hát bài tình ca ái muội này với Kiều Tử Mạc.
Nhưng Kiều Tử Mạc đột nhiên liếc nàng một cái, Chu Tiểu Nghiên lập tức hiểu ý Kiều Tử Mạc, liền thu tay về.
Nhưng một giây sau, tay Kiều Diệc đã đưa tới, nhanh hơn cả Kiều Tử Mạc, đoạt lấy cái micro khác vào tay.
"Không cho phép ngươi hát!" Kiều Diệc thậm chí còn dùng giọng ra lệnh để nói.
Kiều Tử Mạc lại cười với Chu Tiểu Nghiên, ánh mắt như đang nói với Chu Tiểu Nghiên: "Thấy chưa, đoán không sai mà, Kiều Diệc bây giờ không giữ nổi bình tĩnh rồi."
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận