Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 2694: Tai nạn xe cộ 17 (length: 3929)

Hừ, quả nhiên là một cái tên vong ơn phụ nghĩa.
Không muốn để cho nàng làm phiền hắn, liền không cho nàng làm phiền hắn sao, hắn có thể nói thẳng ra chứ, còn nhất định phải nói hắn muốn ngủ. Hắn từ đâu ra nhiều cơn buồn ngủ thế?
Bất quá Chu Tiểu Nghiên đại khái cũng đoán được một chút, bởi vì nàng biết Kiều Diệc là một kẻ cuồng công việc. Cho nên Kiều Diệc cố ý đẩy nàng ra, đại khái còn có một phần là vì hắn muốn làm việc.
Mà Chu Tiểu Nghiên thì mỗi ngày ở trước mặt Kiều Diệc nhắc đến, bảo hắn phải nghỉ ngơi nhiều, không nên quá mệt mỏi. Đại khái Kiều Diệc bị nàng nhắc đến phát phiền rồi, nên mới mỗi lần đều trực tiếp kiếm cớ để nàng đừng làm phiền hắn.
Sáng hôm nay, Chu Tiểu Nghiên thức dậy rất sớm. Từ khi nàng đến đây, dậy còn sớm hơn bình thường đi làm. Mặc dù nói hiện tại là những ngày không phải đi làm, thế nhưng thực tế, so với lúc đi làm còn vất vả, còn bận bịu hơn.
Bất quá Chu Tiểu Nghiên cũng rất vui vẻ, bởi vì nàng đang chăm sóc Kiều Diệc mà, nên cảm thấy mình làm gì cũng đều hạnh phúc.
Hơn nữa Chu Tiểu Nghiên còn cảm thấy, những ngày này nàng chăm sóc Kiều Diệc, tài nấu nướng của mình cũng tiến bộ không ít đấy.
Bất quá Kiều Diệc hình như không nghĩ như vậy.
Hắn có thể bắt bẻ kinh khủng.
Hơn nữa Chu Tiểu Nghiên còn cảm thấy, từ khi Kiều Diệc bị thương đến nay, cái miệng càng ngày càng khó chiều. Trước kia ở bệnh viện còn đỡ, Kiều Diệc chính hắn còn chưa hồi phục mấy, cũng không có sức mà bắt bẻ nàng.
Nhưng đợi đến khi Kiều Diệc xuất viện về nhà, tinh lực của hắn càng ngày càng tốt, thường xuyên chê đồ ăn nàng làm không đủ tinh xảo, cũng không đủ ngon.
Ví dụ như...
"Chu Tiểu Nghiên, ngươi rốt cuộc có biết nấu ăn không vậy? Ngươi xem thử ngươi thái trứng gà còn thái không xong. Người khác thái màu vàng óng, còn ngươi thái ra màu đen thui lùi?"
"Đâu có chứ?"
Chu Tiểu Nghiên liếc nhìn đĩa trứng gà trước mặt, rõ ràng thái cũng đâu đến nỗi tệ đâu. So với kỹ thuật trước kia của nàng đã tốt hơn nhiều rồi. Nàng trước kia thái trứng gà mới thật sự là thảm họa đó.
"Ta thấy ta thái rất tốt."
"Thật á? Chu Tiểu Nghiên, có phải cả đời ngươi chưa được ăn trứng gà người khác thái không vậy, như vậy mà ngươi cũng gọi là tốt á? Ngươi tùy tiện tìm một nhà hàng nào đó, đưa tiền cho người ta, người ta cũng chưa chắc đã nuốt trôi đấy?"
Tên Kiều Diệc này là cố tình kiếm chuyện với nàng à.
"Ngươi giỏi thế thì sao ngươi không tự mình thái đi?" Chu Tiểu Nghiên cũng không chịu thua.
"Bởi vì ta là bệnh nhân, nếu ta tự thái được thì ta cần gì đến ngươi?"
"Hừ! Kiều Diệc, làm sao mà nghe cứ như là tôi đáng đời đến hầu hạ ngươi ấy nhỉ? Anh nói cho rõ, tôi không nợ nần gì anh, cũng không có nghĩa vụ phải ở đây nấu cơm giặt quần áo cho anh."
"Đúng vậy, ta biết ngươi không nợ ta, nhưng ta cũng không nợ ngươi mà. Vậy nên vì sao ngươi lại cho ta ăn cái thứ thảm họa này?"
"Ngươi...!"
Chu Tiểu Nghiên tức sôi cả ruột, tên Kiều Diệc này tính tình càng ngày càng tệ. Hừ, chỉ giỏi bắt nạt nàng thôi.
"Thôi được rồi, đừng có ở đó ngươi ngươi ngươi, ta ta ta nữa. Theo ta, để ta chỉ cho ngươi thế nào mới gọi là trứng chiên."
"Hả?"
Kiều Diệc vừa mới nói không nấu được cơm, thế nào bây giờ lại muốn đi chiên trứng?
"Hả cái gì mà hả, mau lại đây học tập, ta cũng không muốn ngày nào cũng phải ăn thứ đồ giống như heo ăn vậy."
Trước đây nàng sao không phát hiện Kiều Diệc mồm mép độc địa thế nhỉ, hay là nói, hắn chỉ độc miệng với nàng thôi?
"Được, tôi ngược lại muốn xem vị tổng tài Kiều đáng kính của chúng ta, thái trứng gà có gì là đẹp hơn người! ! !"
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận