Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 3533: Đều là giả 8 (length: 3749)

Thì ra Tần Thiên vào mùa hè tốt nghiệp cấp ba kia, vừa vặn gặp một chương trình tuyển tú nào đó, lúc đó hắn cũng chạy đến đăng ký.
Có lẽ lúc đó còn nhỏ tuổi, trong lòng đều có một giấc mộng minh tinh. Cho nên Tần Thiên liền chạy đi tham gia cuộc tuyển tú đó, hơn nữa lúc ấy còn lọt vào vòng chung kết.
Cũng coi như là một trong những thành tích không tồi trong cuộc đời hắn.
Bất quá ngay từ đầu Tần Thiên chỉ ôm tâm thái đi chơi mà thôi, khi đó hắn vừa mới thi đại học xong, ở nhà cũng không có việc gì làm. Hơn nữa mới mười tám tuổi thôi, tuổi còn nhỏ, muốn để lại cho cuộc đời mình một chút dấu ấn đặc sắc khác biệt, cũng là rất bình thường.
Bất quá rất nhanh ba tháng nghỉ hè đã kết thúc. Hơn nữa vào được vòng chung kết, còn liên lụy đến một vấn đề chính là, nhất định phải ký hợp đồng với công ty quản lý.
Điều này đối với Tần Thiên mà nói, có chút phiền phức.
Đầu tiên, vốn dĩ hắn không có ý định tham gia cuộc thi này một cách nghiêm túc, cũng chưa từng nghĩ rằng mình sẽ vào được vòng chung kết. Thêm nữa là, người nhà của hắn cũng không đồng ý hắn bước chân vào ngành này.
Dù sao giới giải trí cũng không phải dễ dàng lăn lộn.
Nhiều khi bên ngoài nhìn có vẻ ngăn nắp, xinh đẹp, nhưng kỳ thực có rất nhiều chua xót, người không hiểu rõ sẽ không hiểu. Cho nên khi Tần Thiên vào được vòng chung kết, lúc muốn ký hợp đồng, hắn liền bỏ thi.
Cuộc đời của hắn sớm đã bị người nhà lên kế hoạch xong, hơn nữa hắn cũng đã sớm nhận được giấy báo trúng tuyển của trường đại học danh tiếng, sau này hắn phải trở về kế thừa sự nghiệp của gia đình.
Cho nên những mộng tưởng nhỏ bé năm ấy, cũng chỉ là nghĩ một chút mà thôi.
Bất quá có thể vào mùa hè năm mười tám tuổi đó, đi thực hiện một giấc mộng như vậy, vẫn là rất đáng giá.
"Ai, những chuyện đó đều là quá khứ rồi." Tần Thiên cười nói, "Làm cái gì diễn viên chứ. Ta vẫn là cảm thấy cứ sống cuộc đời mình đơn giản là tốt nhất."
"Cũng đúng, thật ra dáng vẻ bây giờ của ngươi rất tốt. Bất quá mặc kệ ngươi có dáng vẻ gì, ta đều rất thích."
"Diệc Cẩm, ngươi đây là đang tỏ tình với ta sao?"
"Hả?" Quách Diệc Cẩm đột nhiên mặt đỏ lên, "Tần Thiên ca ca, ngươi nói gì vậy? Ta... cái đó chúng ta vẫn nên ăn cơm thôi. Ừ, ăn cơm thôi."
Tần Thiên nở nụ cười, cũng không tiếp tục làm khó Quách Diệc Cẩm nữa.
Thực ra tâm tư của Quách Diệc Cẩm đối với hắn, làm sao hắn không thấy rõ được chứ? Cô em gái chỉ nhỏ hơn hắn một tuổi này, từ nhỏ đã đi theo bên cạnh hắn, đối với những chuyện hắn làm, đối với mọi điều về hắn đều quan tâm, làm sao hắn không hiểu.
Dù cho phản ứng của hắn có ngốc đến mấy, nhiều năm như vậy trôi qua, hắn cũng không thể nào không nhìn ra được.
Quách Thừa Cẩm đuổi theo ra ngoài tìm Tiểu Bố Đinh, Tiểu Bố Đinh cũng không đi đâu xa. Chỉ là Quách Thừa Cẩm tự trong lòng có chút bất an, cũng không biết sự giải thích của hắn đối với Tiểu Bố Đinh có hữu dụng hay không.
Hơn nữa hôm nay hắn vốn định mời Tiểu Bố Đinh ăn cơm, hơn nữa lúc này đã là mười hai giờ trưa, bên ngoài trời rất nóng, đoán chừng Tiểu Bố Đinh cũng rất đói, nhưng lại vì hắn mà Tiểu Bố Đinh không có tâm trạng ăn cơm, còn phải phơi mình ngoài nắng, Quách Thừa Cẩm trong lòng càng thêm áy náy.
Hắn đuổi theo Tiểu Bố Đinh, muốn kéo Tiểu Bố Đinh lại, nhưng bị Tiểu Bố Đinh cự tuyệt.
"Ngươi để ta một mình yên lặng một chút."
"Tiểu Bố Đinh, thật không phải như ngươi nghĩ, ta lúc đầu cũng không cố ý lừa ngươi."
Quách Thừa Cẩm cố gắng giải thích, nhưng hắn biết, lời giải thích này của hắn thực sự quá yếu ớt.
"Ha ha, không cố ý? Không cố ý, nhưng mà ngươi lại lừa ta lâu như vậy!"
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận