Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 271: Nghiêm phụ (length: 3887)

Nghiêm phụ thản nhiên cười, hướng Nghiêm Du Thành khoát tay nói: "Thành Thành, không cần khẩn trương như vậy. Chuyện đã qua nhiều năm như vậy, ta đã sớm buông rồi. Ta sở dĩ muốn làm cái bánh gatô này cũng chỉ là muốn hoài niệm một chút mà thôi."
"Ba." Nghiêm Du Thành khẽ cau mày, muốn nói lại thôi.
Hàn Nặc ở bên cạnh nhìn càng thêm thêm nghi hoặc không thôi.
Nghiêm Du Thành cùng cha hắn quả nhiên là có bí mật, hơn nữa nàng đoán không sai, cái bánh gatô hương vị sơn chi hoa này thật không phải là một cái bánh gatô bình thường!
Trong chuyện này dường như còn ẩn chứa một đoạn quá khứ không mấy vui vẻ!
Nghiêm thúc nói hắn làm cái bánh gatô này là vì hoài niệm.
Chẳng lẽ là hoài niệm ai đó sao?
Vậy thì, thật ra thích sơn chi hoa chính là người mà ông hoài niệm?
Người kia là ai vậy?
—— Nghiêm phụ thở dài, đứng lên khỏi bàn, khách khí nói với Hàn Nặc: "Tiểu Nặc, cháu cứ uống trà sữa ở đây, chú có việc phải đi trước."
Hàn Nặc rất lễ phép đáp: "Dạ, thưa chú. Chú cứ đi làm việc trước đi ạ. Với lại, cám ơn chú bánh gatô với trà sữa, thật rất ngon ạ!"
"Ừm, không cần khách sáo." Nghiêm phụ nói xong cũng quay người đi, Nghiêm Du Thành cũng đứng dậy đi theo.
Chỉ để lại một mình Hàn Nặc trông nửa ly trà sữa, ngẩn ngơ.
Nghiêm Du Thành đi vài bước liền đuổi kịp cha mình, hai người song song đi về phía bếp sau.
Tên cha Nghiêm Du Thành là Nghiêm Vân Sơn.
Lúc này Nghiêm Vân Sơn thấy Nghiêm Du Thành theo sau, hiểu ý cười cười: "Nói đi, có chuyện gì?"
Nghiêm Du Thành cũng không quanh co lòng vòng, hỏi: "Vì sao ngươi lại cho Hàn Nặc nếm cái bánh gatô mà ngươi nghiên cứu chế tạo cho mụ mụ?"
"Mẹ ngươi đã không còn nữa, ta đương nhiên cho người khác nếm chứ!"
"Nhưng tại sao lại là Hàn Nặc?"
Mặc dù cho Hàn Nặc nếm cũng không có gì, nhưng Nghiêm Du Thành có chút không hiểu, bánh gatô cha làm cho mẹ, thế mà người nếm đầu tiên không phải là mình?
Nghiêm Vân Sơn quay đầu ý vị sâu xa nhìn Nghiêm Du Thành một chút: "Thành Thành, có phải con thích cô bé Tiểu Nặc kia không?"
Nghiêm Du Thành giật mình, cảnh giác nhìn Nghiêm Vân Sơn: "Ba, ba nói lung tung gì đó vậy? Con với Hàn Nặc cũng chỉ là bạn học bình thường thôi mà!"
Nghiêm Vân Sơn "Ha ha" cười hai tiếng: "Ta là ba của con, chẳng lẽ ta còn không hiểu con sao? Con thích ai, ta chỉ cần nhìn ánh mắt của con là có thể biết ngay! Như cái cô Lý Tâm Nghi trước đây ấy, người khác đều nói con thích cô ta, nhưng ta lại không nghĩ như vậy. Bây giờ xem ra, ta không có nhìn lầm nhỉ? Từ khi ta thấy Tiểu Nặc bước vào cửa lần đầu tiên, ta đã biết con bé không phải là một cô gái bình thường rồi. Về sau nhìn ánh mắt con nhìn con bé, ta đã hiểu ngay. Với lại, vừa nãy con nói con bé thích hoa sơn chi, ta càng chắc chắn hơn, là con thích con bé ."
"Ông cho rằng ông là chuyên gia tình yêu sao?" Nghiêm Du Thành cằn nhằn nói: "Còn có thể nhìn thấu nội tâm người khác?"
"Cha con tuy không phải là chuyên gia tình yêu, nhưng cũng là người từng trải! Huống chi con lại là con trai của ta, tâm tư gì của con, tính cách ra sao ta hiểu rõ nhất! Với lại, vừa nãy vừa nhìn thấy Tiểu Nặc, ta đã có chút ngẩn người rồi. Con bé tuy không giống mẹ con chút nào, nhưng trên người lại có một loại khí chất không hiểu sao khiến người ta cảm thấy quen thuộc. Sau đó nghe con nói con bé thích sơn chi hoa, ta liền hiểu. Thành Thành, con sẽ thích con bé, ta không hề lạ gì. Từ nhỏ con và mẹ con đã có tình cảm rất tốt, chỉ đáng tiếc là mẹ con ra đi quá sớm, không thể ở cùng chúng ta thêm vài năm nữa..."
Nghiêm Vân Sơn càng nói giọng càng nghẹn ngào, hai mắt đã ngấn nước, Nghiêm Du Thành vội vàng ôm lấy bờ vai của ông, an ủi: "Ba, đừng nói nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận