Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1886: Người nhà 13 (length: 3808)

Thế nhưng chỉ vì Chu Tiểu Nghiên mà hắn rối tung cả lên.
Kiều Diệc ngồi ở đó sững sờ hồi lâu, Kiều Tử Mạc cuối cùng cũng tắm rửa xong đi ra. Hơn nữa vừa ra đến, tay hắn liền cầm điện thoại di động, như đang khoe khoang với Kiều Diệc vậy.
Đúng vậy, hắn lại đoán được mục đích của Kiều Diệc, hơn nữa còn thành công thắng hắn. Kiều Diệc không nhịn được thẳng vai, tức giận nói: "Ngươi tắm rửa còn mang theo điện thoại hả?"
"Đúng vậy. Vì trong điện thoại có bí mật."
Kiều Diệc liếc xéo Kiều Tử Mạc một cái.
"Ca, có phải ngươi rất tò mò về bí mật trong điện thoại của ta không?"
"Không có." Kiều Diệc cố tỏ vẻ trấn định.
"Không có... Vậy ngươi tìm điện thoại của ta làm gì?"
"Ai nói ta đang tìm điện thoại của ngươi!"
"Không có sao? Nhưng mà em lại cảm thấy anh rất hứng thú với điện thoại của em đó. Ai da, anh trai, em biết anh quan tâm em, nhưng nếu anh muốn biết chuyện gì thì cứ hỏi em, em đều sẽ nói, cần gì phải lén lút xem điện thoại của em?"
"Ta đã nói, ta không có! Hơn nữa ta cũng không hề hứng thú với điện thoại của ngươi!"
"Vậy được rồi." Kiều Tử Mạc hất điện thoại, rồi ném lên ghế sô pha bên cạnh, "Đã không hứng thú thì giờ anh có thể về được chưa? Anh không phải vừa nãy nói muốn nghỉ ngơi sao? Hiện tại anh qua đây giám sát em tắm rửa cũng xong rồi, dọn dẹp phòng cho em cũng đã đâu vào đấy, cũng đến lúc anh nên đi rồi chứ?"
Kiều Tử Mạc đây chính là đang dùng phép khích tướng, hắn biết Kiều Diệc tìm điện thoại di động của hắn chắc chắn có chuyện, nên Kiều Diệc chắc chắn phải làm cho bằng được mới có thể rời đi. Vậy hắn liền ép Kiều Diệc tự nói ra mục đích của mình.
"Ta còn không muốn đi." Kiều Diệc ngượng ngùng tìm cớ.
"Tại sao vậy? Chẳng lẽ anh thật muốn ở lại ngủ cùng em? Hay là anh muốn ở lại tiếp tục trộm điện thoại của em?"
"Ta đã nói rồi, ta không có ý định trộm điện thoại di động của ngươi!" Kiều Diệc vội vàng nói.
"Ồ. Anh nghĩ em sẽ tin sao?"
"Muốn tin hay không thì tùy."
"Được rồi. Em nói anh trai à, anh có gì thì cứ nói thẳng ra đi. Em là em trai của anh, rốt cuộc anh còn sợ hãi cái gì? Với lại trong lòng anh nghĩ gì, chẳng lẽ em không biết? Anh chẳng phải là muốn lấy điện thoại của em, rồi vụng trộm xóa cái vòng bạn bè vừa nãy của em đi sao?"
"Ngươi mà cũng biết..."
"Em đương nhiên biết rồi. Hơn nữa em còn biết anh là người mặt lạnh nhưng tim nóng, mềm lòng hơn ai hết. Anh nói xem, có phải anh sợ em đăng hai tấm hình kia lên vòng bạn bè, Chu Tiểu Nghiên nhìn thấy sẽ xấu hổ, Vu Hàn ca nhìn thấy sẽ không vui không?"
Không ngờ Tiểu Mạc thật sự đoán được ý nghĩ của hắn, không hổ là đứa em mà hắn thương yêu bấy lâu. Hiện tại em trai rốt cuộc cũng trưởng thành, biết quan tâm anh trai rồi.
Chỉ là Kiều Tử Mạc tuy đoán trúng một nửa tâm tư của hắn, nhưng lần này hắn thật sự không phải vì cái này mà đến.
"Bọn họ ngại hay không ta không biết, nhưng ta cũng không để ý lắm chuyện bị bọn họ nhìn thấy." Kiều Diệc lại trả lời như vậy, vẫn khiến Kiều Tử Mạc kinh ngạc, hắn vẫn cho rằng Kiều Diệc chỉ đang ngại thừa nhận mà thôi.
"Được rồi, ta cứ nói thẳng đi. Ta sợ ba mẹ thấy." Tìm nhiều lý do như vậy, chi bằng nói thẳng ra luôn, dù sao Tiểu Mạc biết tất cả mọi chuyện, cũng không có gì phải xoắn xuýt.
"Hả?" Kiều Tử Mạc nghe câu trả lời xong thì có chút ngơ ngác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận