Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 2677: Thiên vị 20 (length: 3738)

Ngay sau đó, liền nghe thấy cửa ra vào truyền đến tiếng bước chân vội vã, sau đó là giọng của y tá.
"Tiểu thư, cô không thể vào, bệnh nhân bên trong đang tĩnh dưỡng, không có bác sĩ cho phép, cô không thể vào!"
Nếu là diễn kịch thì đương nhiên phải diễn cho thật. Đã nơi này là sản nghiệp của Kiều gia, vậy thì tùy tiện sắp xếp hai bác sĩ và y tá, đến diễn một tuồng kịch với họ, thật quá dễ dàng.
Kiều Tử Mạc nghe thấy tiếng động, đứng dậy khỏi chỗ ngồi, sau đó đi tới cửa. Hắn thấy Hàn Nặc và Chu Tiểu Nghiên đang vội vã chạy đến. Chắc là do đường xa mệt nhọc, lại thêm thời tiết này, nên trông cả hai đều rất tiều tụy.
"Các người đã đến?"
Giọng Kiều Tử Mạc nghe hơi khàn, hơn nữa để biểu hiện sự đau buồn, từ trưa gọi điện cho Hàn Nặc đến giờ hắn chưa ăn gì, cả người trông rất tồi tệ.
"Kiều Tử Mạc, Kiều Diệc hắn thế nào rồi?"
Chu Tiểu Nghiên còn sốt ruột hơn cả Hàn Nặc, vừa thấy Kiều Tử Mạc đi ra liền kéo hắn hỏi.
"Ừm..." Kiều Tử Mạc do dự một chút, muốn nói rồi lại thôi.
"Anh trai ta hắn..."
"Rốt cuộc hắn thế nào hả? Cho ta vào xem hắn đi."
"Được thôi."
Lúc này, cô y tá ở cửa lại lên tiếng: "Kiều thiếu gia, bác sĩ Lưu vừa dặn, bệnh nhân cần tĩnh dưỡng, không có sự cho phép của ông ấy, ngoại trừ người nhà, những người khác không được vào thăm."
"Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ thật yên lặng, tôi không nói gì, có được không?" Chu Tiểu Nghiên tiếp tục nhìn Kiều Tử Mạc với ánh mắt khẩn cầu.
"Được. Vậy các cô cùng ta vào đi, nhưng nhất định phải thật yên lặng nha."
Kiều Tử Mạc tỏ vẻ rất cân nhắc, sau khi chào hỏi cô y tá liền dẫn Chu Tiểu Nghiên và Hàn Nặc cùng vào phòng bệnh của Kiều Diệc. Trong phòng bệnh, Kiều Diệc đang nằm im lìm, sắc mặt trắng bệch. Đương nhiên, đây thật ra là hiệu quả trang điểm mà Kiều Tử Mạc đã tạo cho hắn.
Đầu hắn quấn đầy băng gạc, nhìn kỹ thì thấy dưới băng gạc còn loang lổ vết máu.
Chu Tiểu Nghiên vừa vào đã không nhịn được nước mắt rơi xuống. Nhưng vì đã hứa với Kiều Tử Mạc là phải yên lặng nên nàng cố gắng nhịn không khóc.
"Được rồi, chúng ta ra ngoài trước đi." Kiều Tử Mạc nhỏ giọng nói.
Dù sao vừa rồi hắn đã vi phạm quy định để Chu Tiểu Nghiên và Hàn Nặc vào, nên giờ không thể để các nàng ở đây quá lâu được.
Hàn Nặc và Chu Tiểu Nghiên đều gật đầu nhẹ, đi theo Kiều Tử Mạc ra ngoài.
"Chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh nói chuyện đi." Kiều Tử Mạc tiếp tục đề nghị.
Dù sao Kiều Diệc không biết diễn kịch, hắn không thể để Chu Tiểu Nghiên và Hàn Nặc cứ mãi ở đây đợi được.
"Được."
Thế là Kiều Tử Mạc dẫn Hàn Nặc và Chu Tiểu Nghiên đến một phòng nghỉ riêng. Bệnh viện tư nhân cao cấp này có cơ sở vật chất rất đầy đủ. Thường thì khi người nhà đến chăm sóc, bệnh viện sẽ cung cấp chỗ nghỉ ngơi riêng, nơi đó có nước, đồ uống và cả bánh ngọt để họ dùng. Đương nhiên, những dịch vụ này đều có phí.
Kiều Tử Mạc để Hàn Nặc và Chu Tiểu Nghiên ngồi xuống trước, hắn rót cho mỗi người một ly nước nóng, thời tiết bên ngoài rất lạnh, Kiều Tử Mạc biết điều đó. Hắn cũng biết các nàng đi đường xa vất vả, chắc chắn vừa mệt, vừa đói lại vừa lạnh.
Dù đây chỉ là diễn kịch, nhưng Kiều Tử Mạc cũng không muốn các nàng quá vất vả.
"Uống chút nước ấm đã."
Kiều Tử Mạc đặt nước nóng trước mặt Hàn Nặc và Chu Tiểu Nghiên, dặn dò.
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận