Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 36: Ba người hành 1 (length: 3816)

Đi ngang qua trường học ở hồ nhân tạo, Hàn Nặc nhìn thấy Lý Tâm Nghi, nàng đang từ nhà ăn Nguyệt Lạc đi ra.
Sao nàng lại một mình ăn sáng vậy? Nghiêm Du Thành sao không cùng nàng? Hàn Nặc nghĩ ngợi liền có chút hiểu. Nhà ăn Nguyệt Lạc là do nhà họ Lâm mở, mà đồ ăn sáng ở đó lại đắt đỏ, Nghiêm Du Thành tuyệt đối không có khả năng đến đó.
Lý Tâm Nghi cũng liếc mắt liền nhìn thấy Hàn Nặc và Lâm Việt, vẻ mặt tươi cười đi tới trước mặt bọn họ.
"Hàn Nặc, Lâm Việt, các ngươi cũng vừa mới ăn sáng xong sao?"
Lâm Việt giật mình, cúi đầu nhìn Hàn Nặc.
Hàn Nặc nhanh hơn Lâm Việt một bước trả lời Lý Tâm Nghi: "Đúng vậy, bọn ta vừa đi ăn bánh bao, ngon lắm đấy!"
Lâm Việt im lặng, chỉ nghi hoặc nhìn hai nữ sinh trước mặt.
"Các ngươi thế mà đi ăn bánh bao! Thảo nào ta ở Nguyệt Lạc ngồi cả buổi sáng cũng không thấy các ngươi." Trong giọng Lý Tâm Nghi mang theo chút kinh ngạc và thất vọng nhàn nhạt.
Nàng sáng sớm đã đến nhà ăn Nguyệt Lạc, chỉ vì có thể thấy Lâm Việt. Nghỉ hè cộng thêm việc nàng bị bệnh xin nghỉ, nàng đã rất lâu không gặp Lâm Việt.
"Xin lỗi. Ta và Tiểu Nặc còn phải nhanh đi học, nên xin lỗi không nói chuyện tiếp được." Cuối cùng Lâm Việt cũng lên tiếng, nhưng câu đầu tiên lại là cáo từ.
Lý Tâm Nghi đành quyến luyến nói: "Ừm, đúng đó, ta quên mất bây giờ là giờ lên lớp, vậy các ngươi đi trước đi." Vì mới xuất viện, nên sáng nay nàng không định đến trường.
"Bye bye."
Hàn Nặc và Lý Tâm Nghi nói tạm biệt, rồi bị Lâm Việt kéo đi.
"Ai! Lâm Việt ca ca, sao ngươi đi nhanh vậy?"
Không phải vừa nói không cần gấp sao, sao giờ lại đi còn nhanh hơn thỏ vậy!
Hàn Nặc vừa thở dốc vừa chạy chậm, một hồi lâu sau Lâm Việt mới chậm lại.
"Tiểu Nặc, ngươi quen Lý Tâm Nghi từ bao giờ vậy?"
Thì ra Lâm Việt ca ca để ý chuyện này? Cho nên hắn mới đi nhanh vậy vì nhìn thấy Lý Tâm Nghi?
Hừ! Lâm Việt ca ca, anh dù gì cũng là hoa khôi của đại học A, là người thừa kế tập đoàn Lâm thị, sao lại thấy giáo hoa liền né thế? Chẳng phải vì người ta thích anh sao.
Haiz... Đúng là đồ vô dụng...
"Hôm qua thôi." Hàn Nặc thật thà trả lời.
"Hôm qua?" Hôm qua hắn luôn ở cùng Tiểu Nặc mà, sao hắn không biết?
"À, chính là đêm qua. Khi ta xuống lầu mua mì tôm thì tình cờ gặp nàng về trường." Hàn Nặc không hề nói mình không chỉ gặp Lý Tâm Nghi, mà còn gặp cả Nghiêm Du Thành.
"Ờ." Lâm Việt không hỏi thêm.
Nhưng Hàn Nặc lại hơi tò mò.
"Lâm Việt ca ca, trước đây chúng ta với Lý Tâm Nghi có quan hệ như thế nào vậy? Hình như nàng quan tâm đến anh lắm."
Mặt Lâm Việt đỏ lên, biểu cảm rất không tự nhiên đáp: "Chỉ là bạn học bình thường thôi mà."
Hừ! Bạn học bình thường. Rõ ràng Lý Tâm Nghi đang ở khoa tiếng Anh, vốn dĩ không cùng khoa với bọn họ, sao mà là bạn học được? Lâm Việt ca ca trả lời như vậy chẳng qua là không muốn cho nàng biết Lý Tâm Nghi thích hắn thôi.
Ha ha ha...
Hàn Nặc trong lòng âm thầm cười. Lâm Việt ca ca, anh coi thường cô quá rồi. Nàng Hàn Nặc là người nhỏ mọn thế sao? Sao có thể vì có cô gái xinh đẹp thích Lâm Việt ca ca mà tức giận được? Huống chi, Lâm Việt ca ca là hoa khôi của trường, lại giàu có, dịu dàng, quan tâm, tài năng đủ cả như vậy, chắc có nhiều cô gái thích lắm, nếu nàng để ý từng người thì chẳng phải tức chết sao!
Bạn cần đăng nhập để bình luận