Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 471: So ta hạnh phúc (length: 3877)

Lâm Việt cố ý tỏ ra rằng bản thân thật sự không quan trọng. Cứ như chuyện này thật sự chỉ làm Diệp Tuyết đau lòng, chứ không phải hắn đau lòng vậy.
Bất quá Diệp Tuyết đã từ trong lời nói đùa của Lâm Việt mà nghe ra kết quả.
Nàng hỏi: "Tiểu Việt, Tiểu Nặc thật sự ở cùng Nghiêm Du Thành?"
Lâm Việt thản nhiên đáp: "Chắc là vậy."
Ít nhất hắn thấy kết quả là như vậy.
Diệp Tuyết thở dài một hơi: "Ai..."
"Mẹ, người cũng đừng trách Tiểu Nặc. Nàng có lựa chọn của nàng, nàng cũng có tự do của nàng. Nếu như nàng còn chưa quyết định nói cho chúng ta biết, thì chúng ta cũng không cần đi hỏi nàng làm gì. Được không?"
Diệp Tuyết khẽ gật đầu: "Được. Chỉ là con..."
Lâm Việt cười, từ trên ghế đứng lên, còn cố ý tỏ ra vẻ tiêu sái một chút: "Mẹ, người đừng lo cho con. Con đã sớm chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi. Được rồi, mẹ, con ăn xong rồi, con về phòng trước đây, mẹ cứ từ từ ăn."
Lâm Việt đứng lên rời bàn ăn, Diệp Tuyết nhìn bóng lưng hắn, không kìm được thở dài.
Nếu như, Tiểu Việt và Tiểu Nặc thật sự không có khả năng, vậy nàng có nên xem xét đến việc chấp nhận đề nghị của Lâm Nghĩa Hoa hay không?
—— Sáng chủ nhật, Lâm Việt thức dậy đặc biệt sớm.
Hôm nay chính là sinh nhật hai mươi tuổi của hắn.
Nhớ lại ngày này một năm trước, ngày sinh nhật mười chín tuổi của hắn, khi đó Tiểu Nặc vẫn chưa mất trí nhớ, khi đó bọn họ vẫn còn bên nhau. Mọi thứ đều tốt đẹp như vậy, nhưng không ngờ mới chỉ một năm ngắn ngủi trôi qua, mọi thứ đã vật đổi sao dời, cảnh còn người mất.
Tiểu Nặc, ngươi có còn nhớ ngày này năm trước, ngươi đã nói gì với ta không? Ngươi có còn nhớ chúng ta đã cùng nhau ước nguyện sinh nhật không?
Lâm Việt một mình ngồi ở phòng khách dưới lầu hồi lâu, cuối cùng cũng đợi đến Hàn Nặc rời giường mở cửa đi ra.
Hàn Nặc cười nhìn Lâm Việt: "Lâm Việt ca ca, sao hôm nay anh dậy sớm vậy? Có phải tại hôm nay tròn hai mươi tuổi, nên kích động đến nỗi không ngủ được không?"
Lâm Việt cười nói: "Chắc là vậy. Đúng rồi, Tiểu Nặc, bữa sáng đã chuẩn bị xong, em mau đi ăn đi."
"Thật xin lỗi anh nha, Lâm Việt ca ca, em không còn kịp thời gian nữa rồi, anh tự ăn đi. Buổi tối chờ em về nha."
Hàn Nặc nói xong liền chạy ra ngoài cửa.
Lâm Việt ở phía sau vội vã kêu lên: "Nhớ về sớm một chút!"
Lâm Việt nhìn bóng người đã biến mất trước mắt, còn có ánh sáng le lói từ cửa chiếu vào. Cũng không biết Tiểu Nặc có nghe thấy lời dặn dò cuối cùng của hắn không.
—— Hàn Nặc chạy đến Kết Tử Nhan, vừa vào cửa đã gọi Nghiêm Du Thành: "Nghiêm Du Thành, đồ tôi muốn anh chuẩn bị xong chưa?"
Nghiêm Du Thành vẫn đứng ở quầy bar, từ tốn uống cà phê, thấy Hàn Nặc bộ dạng vội vã, hắn lơ đãng đáp: "Đều chuẩn bị xong cả rồi, thưa đại tiểu thư!"
Hàn Nặc đi đến đứng trước mặt hắn, thở hổn hển: "Đã chuẩn bị xong rồi thì chúng ta bắt đầu thôi."
Nghiêm Du Thành vẫn cứ chậm rãi, còn đưa một ly cà phê cho Hàn Nặc: "Vội vàng như vậy làm gì? Đến đây, uống ly cà phê trước đi, nghỉ ngơi một lát đã."
Hàn Nặc do dự không hề động đậy.
Nghiêm Du Thành còn nói thêm: "Cứ yên tâm đi, uống xong ly cà phê này cũng không chậm trễ gì của em đâu."
Hàn Nặc quả thực có hơi mệt chút, nàng vừa ra khỏi cửa đã nhờ Trần thúc chở thẳng đến Kết Tử Nhan, trên đường đi đều chưa từng nghỉ, hơn nữa còn chưa ăn điểm tâm.
Ừm, có lẽ vẫn nên ăn no thì mới có sức làm việc, nàng dứt khoát ngồi xuống đối diện Nghiêm Du Thành, rồi hỏi Nghiêm Du Thành: "Có bữa sáng ăn không? Tôi còn chưa ăn sáng đâu."
"Có, em chờ một chút nhé." Nghiêm Du Thành nói xong liền đi vào phía sau lấy bữa sáng cho Hàn Nặc.
Mấy ngày nay, hầu như mỗi ngày hắn đều chuẩn bị sẵn một phần bữa sáng cho Hàn Nặc, bất kể nàng có ăn hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận