Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1779: Ngươi muốn ăn cái gì 14 (length: 3754)

"Ờ..." Chu Tiểu Nghiên im lặng.
"A, đúng rồi! Nhớ mua nhiều một chút nha, ca ta buổi trưa hôm nay cũng phải cùng ta cùng nhau ăn!" Kiều Tử Mạc cười nói, "Ngươi biết hắn bình thường đều thích ăn những thứ gì không?"
"Không biết."
"Không biết ta cho ngươi biết là được rồi." Kiều Tử Mạc nói xong, ở trên bàn làm việc của Chu Tiểu Nghiên rút ra một tờ giấy ghi chú, sau đó xoát xoát xoát viết xuống mấy dòng chữ, "Nhìn thấy không, đây đều là những món Kiều Diệc bình thường thích ăn. Ngươi về sau cứ dựa theo trên này mà mua là được."
"Về sau?" Chu Tiểu Nghiên nhíu mày, từ đâu ra cái gì về sau, nói thật giống như nàng về sau đều phải làm phụ tá cho Kiều Diệc vậy.
"Được rồi, ngươi mau đi đi. Tài xế của ta đã ở dưới lầu chờ ngươi."
"A?"
Chu Tiểu Nghiên cứ như vậy tỉnh tỉnh mê mê bị Kiều Tử Mạc lừa gạt đi ra ngoài, nàng sao cảm giác nàng giống như lại bị gài vào bẫy rồi vậy.
Kiều Tử Mạc trở lại văn phòng, Kiều Diệc đang ngồi ở bên cạnh xem văn kiện, Kiều Tử Mạc cười hì hì nói: "Ca, buổi trưa hôm nay ta vì ngươi chuẩn bị tiệc, ngươi muốn biết là cái gì không?"
Kiều Diệc không ngẩng đầu: "Ngươi không phải nói muốn đi điểm giao hàng sao?"
"Đúng vậy, chính là đi điểm giao hàng. Bất quá không phải ta đi, mà là Chu Tiểu Nghiên đi."
Lần này Kiều Diệc rốt cuộc ngẩng đầu lên: "Ngươi lại muốn làm gì vậy, Tiểu Mạc?"
"Không muốn làm gì cả. Ca ca không phải ngươi muốn gặp nàng sao, ta đây liền tạo cơ hội cho các ngươi rồi."
"Tiểu Mạc... !"
"Được rồi, ca. Ta biết ngươi lại muốn nói cái gì, không phải là kêu ta không nên đi trêu chọc Chu Tiểu Nghiên sao, nói ngươi đã đối với nàng không có hứng thú sao? Thế nhưng mà ánh mắt của ngươi lừa được ai vậy?"
"Thứ nhất, lần này ta là làm việc, cho nên ngoại trừ công việc ra những chuyện khác ta không muốn cân nhắc. Tiếp theo, ta không muốn ép buộc bất kỳ ai làm những việc họ không muốn làm. Tiểu Mạc, ngươi làm như vậy là không đúng, ngươi biết không? Chu Tiểu Nghiên xem ra cũng không muốn ở cùng với ta, ngươi làm như vậy lại có ý nghĩa gì chứ?"
"Úi úi úi... Đại ca, ngươi vừa mới không phải nói không quan tâm sao? Vậy sao ngươi biết người ta không muốn ở cùng với ngươi? Rõ ràng đây chính là ngươi quá quan tâm, hơn nữa còn để ý đến thái độ của người khác đối với ngươi đúng không?"
Bị đâm trúng tâm sự, Kiều Diệc mất mặt, hắn đành phải giả bộ như không nghe hiểu lời của Kiều Tử Mạc, sau đó lại cúi đầu xuống tiếp tục xem tài liệu của hắn.
Kiều Tử Mạc cười cười, ca ca ngạo kiều của hắn, đến khi nào mới thay đổi tính nết đây. Kiều Diệc mà có da mặt dày được một nửa của mình thì tốt rồi, cũng không đến nỗi thích một cô gái đến bây giờ cũng không dám thổ lộ.
Hơn nữa ngươi nhìn cái dáng vẻ chết không thừa nhận này của hắn, thật sự làm Kiều Tử Mạc cảm thấy sốt ruột.
Một lát sau, Kiều Diệc đột nhiên lại ngẩng đầu lên hỏi: "Nói đi, hôm nay ngươi lại muốn làm gì?"
"Oan uổng a, đại ca, hôm nay ta thật sự không muốn làm gì cả. Ta chỉ là bảo Chu Tiểu Nghiên đi giúp ta mua chút đồ ăn về thôi. Chẳng phải ngươi luôn ghen tị với Vu Hàn ca có thể ăn được đồ ăn Chu Tiểu Nghiên tự làm, còn ngươi thì không sao? Cho nên lần này ta liền bảo nàng tự đi mua về cho ngươi đó. Tuy là không được coi là do nàng tự làm, nhưng đều là do nàng tự tay mua cho ngươi mà? Đúng không?"
"Đúng cái đầu ngươi! Ta khi nào nói ta ghen tị với Vu Hàn? Còn nữa, ngươi đừng có nghĩ ta là kẻ háo sắc như vậy được không? Ta mỗi ngày rất bận, thời gian đâu mà nghĩ những chuyện ngươi nói vậy!"
"Đúng đúng đúng, ngươi sẽ không thèm, vậy lát nữa đừng có mà ăn đấy nhé!"
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận