Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 2685: Tai nạn xe cộ 8 (length: 3853)

Đây là thói quen của Kiều Diệc, hắn là một người mắc bệnh sạch sẽ như vậy, làm sao có thể chịu đựng được việc cơ thể mình bẩn thỉu chứ?
Chuyện đầu tiên hắn làm khi thức dậy vào buổi sáng chính là đi tắm. Khi đó, Chu Tiểu Nghiên và Hàn Nặc vẫn chưa đến.
Nhưng bây giờ hắn vẫn phải giả bộ như chưa tắm.
"Được." Kiều Diệc khẽ gật đầu.
Dù xuất thân là đại thiếu gia, nhưng nói thật, hắn thật sự chưa từng được ai chăm sóc rửa mặt, đánh răng. Cảm giác này rất kỳ quái, nhưng cũng rất diệu kỳ.
Kiều Tử Mạc nói, là muốn để Kiều Diệc hưởng thụ cảm giác này, cảm giác được người mình yêu thích quan tâm. Hơn nữa dáng vẻ này cũng có thể rút ngắn quan hệ giữa hắn và Chu Tiểu Nghiên.
Còn về chuyện nói dối bị vạch trần, Kiều Tử Mạc bảo hắn tạm thời đừng nghĩ đến. Nếu cuối cùng Chu Tiểu Nghiên biết chỉ là một phen lo sợ, Kiều Diệc căn bản không bị thương, nàng phỏng đoán cũng sẽ không tức giận.
Bởi vì ai chẳng mong người mình quan tâm được bình an khỏe mạnh?
Ta thà ngươi lừa ta, còn hơn là ngươi thật sự bị thương.
Thực ra, đây cũng là lần đầu tiên Chu Tiểu Nghiên chăm sóc người khác như vậy. Khi cha mẹ nàng còn sống, nàng chưa từng có cơ hội này. Hơn nữa cha và mẹ đều mất vì tai nạn bất ngờ, cũng không phải do bệnh tật hành hạ.
Hiện tại, Kiều Diệc trông rất nghe lời. Chu Tiểu Nghiên nói gì, hắn đều làm theo.
"Có đau không? Ta làm như vậy có làm động đến vết thương của ngươi không?"
Mỗi khi làm một động tác gì, Chu Tiểu Nghiên đều hỏi cảm nhận của Kiều Diệc, nàng sợ bất cẩn sẽ làm tổn thương Kiều Diệc. Dù vết thương của Kiều Diệc như ở trên đầu, thật ra hắn có thể tự mình động được, nhưng Chu Tiểu Nghiên vẫn muốn kiên trì giúp hắn rửa mặt.
Được rồi, Kiều Diệc thật sự có chút muốn cười, nhưng lại không thể cười.
Cuối cùng, đến lúc đánh răng, Kiều Diệc rốt cuộc vẫn là nhịn không được: "Cái này thì để ta tự làm đi."
Hắn thật không thể tưởng tượng nổi, việc Chu Tiểu Nghiên giúp hắn đánh răng sẽ như thế nào. Phỏng đoán hắn sẽ tự bật cười, rồi phun một mặt Chu Tiểu Nghiên mất.
Thôi không nên mạo hiểm.
Vất vả lắm, cuối cùng Chu Tiểu Nghiên cũng giúp Kiều Diệc rửa mặt xong.
"Ngươi bây giờ có mệt không? Có muốn nghỉ ngơi một chút không?"
Bác sĩ nói, hiện tại cơ thể Kiều Diệc còn rất yếu, nên cần nghỉ ngơi nhiều. Người khác cũng không nên quấy rầy hắn quá.
"Ừm."
Kiều Diệc gật đầu. Diễn vở kịch này một tiếng đồng hồ, hắn đã gần như kiệt sức. Cần để hắn nghỉ một lát đã.
"Vậy ngươi ngủ đi, ta ở đây cùng ngươi."
Chu Tiểu Nghiên ngỏ ý muốn ở lại, nếu Kiều Diệc muốn ngủ thì nàng có thể ngồi đọc sách bên cạnh, bầu bạn cùng hắn.
"Không cần."
Kiều Diệc đột ngột lên tiếng, trời ạ, vẫn là tha cho hắn đi.
"Ngươi không thích ta ở đây với ngươi sao?"
Chu Tiểu Nghiên có vẻ hơi thất vọng.
"Không phải. Chỉ là lúc ngủ ta không thích có người ở bên cạnh." Hắn cố gắng tìm một lý do.
"À. Vậy ta ra ngoài đợi ngươi nhé."
"Ừ. Ngoài cửa có y tá, có gì thì ta sẽ bảo họ."
Quả nhiên mà, hắn vẫn là ghét bỏ nàng sao? Chẳng lẽ là do nàng chăm sóc không tốt, không bằng mấy cô y tá kia?
Có lẽ vậy, dù sao người ta là chuyên nghiệp, mình chỉ là làm tạm.
Vậy mà Kiều Diệc không thích người khác trông chừng mình ngủ, thì nàng sẽ ra ngoài chờ vậy.
Sau khi chăm sóc Kiều Diệc "ngủ" xong, Chu Tiểu Nghiên một mình đi ra ngoài. Ở bệnh viện cũng không có gì làm, nàng nghĩ ngợi, cũng sắp đến trưa rồi, hay là nàng về nhà chuẩn bị ít đồ ăn cho Kiều Diệc và Kiều Tử Mạc nhỉ?
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận