Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 325: Nếu như ta nói thích ngươi (length: 3773)

Bất quá ly cà phê này là Hàn Nặc tự tay pha cho hắn đó, nói đến vẫn là đặc biệt.
"Bưng qua đây."
Nghiêm Du Thành vẫn là thỏa hiệp.
Được rồi, mỹ nhân pha cà phê, dù cho có khó uống, trong lòng cũng thấy ngọt ngào.
Ừm, đây coi như là tự an ủi sao?
Hàn Nặc nghe xong, Nghiêm Du Thành đây coi như là tiếp nhận ly cà phê hòa tan nhanh của nàng sao? Không ngờ Nghiêm Du Thành đột nhiên dễ đối phó như vậy! Nàng vội vàng nhanh chóng bưng hai ly cà phê đến cạnh bàn.
Hai người mặt đối mặt ngồi xuống, mỗi người một ly cà phê, uống từ từ.
Thật ra thì đúng là chậm rãi uống, đặc biệt là Nghiêm Du Thành, bởi vì hắn không hề cảm nhận được vị ngon của cà phê.
"Sư huynh, khi nào chúng ta bắt đầu làm bánh gatô vậy?"
Hàn Nặc vừa uống cà phê vừa nói. Nàng đột nhiên nhớ tới, lại qua một tuần nữa, mắt thấy sinh nhật của ca ca Lâm Việt càng ngày càng gần, mà nàng thế mà cái gì cũng chưa học được!
"Ngươi gấp cái gì?" Nghiêm Du Thành cũng có chút kỳ quái, sao Hàn Nặc lúc nào cũng nhớ đến chuyện làm bánh gatô vậy?
Chẳng lẽ nói nàng đến đây thật chỉ là vì học làm bánh gatô, mà không phải vì hắn sao?
Nghiêm Du Thành liếc nhìn Hàn Nặc đối diện, quan hệ của bọn họ bây giờ nhìn như đang phát triển theo hướng hắn mong muốn, thế nhưng vì sao trong lòng hắn cảm giác bất an lại càng ngày càng lớn?
Lúc Hàn Nặc vừa đến Kết Tử Nhan, Nghiêm Du Thành thật sự nghĩ Hàn Nặc hoàn toàn là vì hắn mà đến Kết Tử Nhan, lúc đó hắn còn mừng thầm trong lòng, cho rằng mình thật sự giỏi hơn Lâm Việt, giành được trái tim của Hàn Nặc.
Khi đó, điều duy nhất hắn lo lắng chính là sợ một ngày nào đó Hàn Nặc sẽ khôi phục trí nhớ.
Nhưng một tuần trôi qua, khi thời gian hắn tiếp xúc với Hàn Nặc càng ngày càng nhiều, sự tin tưởng ban đầu đã dần biến thành hoài nghi.
Có phải hắn lại cảm thấy sai rồi không?
Có phải đây tất cả chẳng qua chỉ là một sự hiểu lầm, là hắn tự mình đa tình, hoặc là do Lý Tâm Nghi phân tích ra vấn đề?
Dù sao Nghiêm Du Thành càng ngày càng do dự.
Hắn không muốn dạy Hàn Nặc làm bánh gatô sớm như vậy, hắn muốn giữ nàng ở bên cạnh thêm một chút thời gian, hắn sợ hãi nàng vừa học xong bánh gatô sẽ rời bỏ hắn, và họ sẽ lại trở về mối quan hệ như trước kia.
Thế nhưng Hàn Nặc thì có vẻ như chỉ hứng thú với việc làm bánh gatô, mỗi lần tới đều hỏi hắn khi nào sẽ dạy nàng làm bánh gatô?
Ánh mắt Nghiêm Du Thành tối sầm, hắn hỏi Hàn Nặc trước mặt: "Ngươi cứ như vậy muốn học làm bánh gatô sao?"
"Đúng vậy. Ta chẳng phải đã nói với ngươi, ta đến đây là vì học làm bánh gatô sao?"
Hả, Nghiêm Du Thành đây là ý gì vậy? Nàng nói nàng đến học làm bánh gatô chẳng lẽ sai sao? Lẽ nào hắn còn tưởng nàng đến đây uống trà nói chuyện phiếm?
"Vậy được. Uống xong ly cà phê này, ta sẽ bắt đầu dạy ngươi."
Nếu đó là mong muốn của nàng, vậy cứ theo ý nàng mà làm đi. Nghiêm Du Thành cũng biết, trên đời này rất nhiều chuyện không thể ép buộc. Nhưng điều này không có nghĩa, hắn sẽ vì thế mà từ bỏ.
Chỉ cần Hàn Nặc còn ở Kết Tử Nhan một ngày, hắn sẽ có đủ cơ hội. Chỉ cần Hàn Nặc và Lâm Việt một ngày chưa hòa hảo, hắn sẽ không từ bỏ.
Có lẽ đây là cơ hội cuối cùng của hắn.
Hắn biết, thật sự đợi đến ngày đó, Hàn Nặc đột nhiên nhớ lại chuyện trước kia, hắn đoán chừng ngay cả cơ hội ở bên cạnh nàng cũng sẽ không có.
Cho nên, bây giờ hắn có ích kỷ thì thế nào, dù đôi khi chính mình cũng xem thường mình thì thế nào. Hắn biết, nếu như hắn không làm như vậy, sau này nhất định sẽ hối hận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận