Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 209: Ta có thể đến nơi đây làm công sao? (length: 3805)

Hàn Nặc dùng sức nhẹ gật đầu, trả lời khẳng định nói: "Vâng!"
Kỳ thật, nàng cũng không phải là thật muốn đến nơi đây làm công, nàng mục đích chân chính là nhân lúc làm công để học hỏi các phương pháp làm đồ ngọt, cũng để đến sinh nhật Lâm Việt ca ca có thể tự tay làm cho hắn một chiếc bánh sinh nhật.
Bất quá nàng không thể nói điều này cho Nghiêm Du Thành.
Nghiêm Du Thành lạnh lùng nói: "Vậy được rồi, ta trước tiên nghĩ cân nhắc đã. Bất quá, có mấy lời ta nói trước, làm công không phải là một chuyện dễ dàng, ngươi phải chuẩn bị tâm lý cho tốt. Bây giờ ngươi có thể cẩn thận xem xem mọi người ở đây làm việc đều cần làm những gì, đợi ngươi xem rõ ràng rồi mới quyết định cũng không muộn! Được rồi, ta còn có việc, ta phải đi trước! Mọi người cứ từ từ dùng."
Nghiêm Du Thành đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, Hàn Nặc trừng đôi mắt to đen trắng rõ ràng nhìn Lý Tâm Nghi: "Tâm Nghi, Nghiêm Du Thành hắn như vậy là đã đồng ý cho ta đến đây làm việc sao?"
Lý Tâm Nghi nhàn nhạt cười một tiếng: "Cũng coi như là đồng ý đi! Chẳng qua là... Tiểu Nặc, ngươi thật sự đã nghĩ kỹ muốn đến chỗ này làm công sao? Không cùng Lâm Việt bàn bạc một chút sao?"
Bàn bạc sao?
Đương nhiên không thể cùng Lâm Việt ca ca bàn bạc a!
Đây là điều bất ngờ nàng dành cho Lâm Việt ca ca, nói cho hắn biết chẳng phải sẽ không còn gì vui vẻ nữa sao!
Chẳng qua là chuyện nàng muốn tới nơi này làm công chắc chắn không thể giấu được Lâm Việt ca ca, đến lúc đó Lâm Việt ca ca cùng mẹ nuôi nhất định sẽ hỏi cặn kẽ, nhưng bây giờ phải làm sao đây?
Hàn Nặc và mọi người lại ngồi ở Kết Tử Nhan một lát, sau khi Nghiêm Du Thành rời đi thì rốt cuộc không thấy xuất hiện nữa.
Cà phê đã uống hết, bánh ngọt cũng đã ăn xong. Hàn Nặc cảm thấy tiếp tục chờ đợi cũng thấy ngại, liền cùng Lý Tâm Nghi bàn bạc để về trước.
"Tâm Nghi, hay là ta về nhà trước đi! Cậu có thể tiếp tục ngồi ở đây một lúc."
Hàn Nặc nghĩ, Nghiêm Du Thành sở dĩ không xuất hiện tiếp, hoàn toàn là do nguyên nhân có nàng ở đây. Nên khi nàng đi rồi, Nghiêm Du Thành chắc sẽ đến bầu bạn cùng Lý Tâm Nghi.
Lý Tâm Nghi đồng ý nói: "Vậy được rồi, tớ đưa cậu về nhà."
"Không cần đâu, tớ tự đón xe về được, cậu cứ ở lại đây với Nghiêm Du Thành đi. Khó khăn mới được nghỉ, chờ thêm một lát nữa!"
"Ha ha..." Lý Tâm Nghi trong lòng cười lạnh hai tiếng, cũng lười giải thích.
"Không sao đâu, Tiểu Nặc. Đi thôi, tớ đưa cậu về nhà trước."
Hàn Nặc đi tới cửa Kết Tử Nhan, cuối cùng vẫn quay đầu nhìn quầy bar phía sau, Nghiêm Du Thành vẫn không có ở đó.
Nàng có chút lo lắng hỏi Lý Tâm Nghi: "Tâm Nghi, cậu nói Nghiêm Du Thành có khi nào hối hận không, không đồng ý cho tớ đến làm việc không?"
"Sẽ không đâu. Hắn không phải nói sẽ cân nhắc sao? Đợi hắn suy nghĩ kỹ rồi sẽ báo cho cậu biết!"
"Nhưng nếu lỡ như hắn cân nhắc không được thì sao?"
"Yên tâm đi, sẽ không đâu!"
Có nàng Lý Tâm Nghi ở đây, Nghiêm Du Thành sao lại không cân nhắc được chứ!
"Đi thôi, tớ đưa cậu về nhà." Lý Tâm Nghi kéo cửa xe cho Hàn Nặc, Hàn Nặc lên xe, sau đó nàng mới đi sang bên kia, cũng mở cửa xe, ngồi xuống ghế lái, khởi động xe, rời đi.
Trên đường, hai người ban đầu cũng không nói nhiều. Hàn Nặc mang tâm sự, một bên lo lắng Nghiêm Du Thành không cho nàng đến làm công, một bên lại đang nghĩ cách về làm sao thuyết phục Lâm Việt ca ca đồng ý cho nàng tới chỗ này.
Cho nên, Lý Tâm Nghi đột nhiên nói chuyện với nàng, nàng nhất thời còn chưa kịp phản ứng.
Lý Tâm Nghi nói: "Tiểu Nặc, cậu cảm thấy quan hệ giữa tớ và Nghiêm Du Thành là như thế nào?"
Hàn Nặc ngơ ngác, nhìn Lý Tâm Nghi. Nàng lúc này đang tập trung lái xe, khóe môi vẫn mang ý cười, dường như vừa rồi chỉ là một câu hỏi tùy ý mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận