Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1447: Chúng ta 9 (length: 3768)

Chương 1447: Chúng ta 9
Nhưng chuyện này vẫn là đừng nói cho mẹ nghe thì hơn, nếu không mẹ nhất định lại nói hắn là đang làm loạn!
Đã lớn như vậy rồi, còn không hiểu chuyện chút nào. Đây là câu mà mẹ hắn hay nói nhất gần đây, chuyên dùng để dạy dỗ hắn.
"Nói bậy. Anh trai con vừa mới nói rõ ràng là con tặng quà cho nó. Sao thế, hai anh em con đưa quà cho nhau còn không cho mẹ biết à."
"Không phải ạ." Kiều Tử Mạc cười nói, "Con thực ra chỉ là tiện tay tặng anh trai một món quà nhỏ thôi, không ngờ anh ấy lại tặng lại cho con một cái. Cái của con so với cái của anh ấy thì kém xa, mẹ đừng hỏi."
Kiều Tử Mạc giả vờ tỏ vẻ quà của mình không đáng nhắc đến, nên cũng ra vẻ ngượng ngùng trước mặt mẹ.
"Vậy thôi, mẹ không hỏi nữa. Nhưng mà giờ con lớn rồi, quan hệ hai anh em lại trở nên tốt hơn. Hồi còn bé, con cứ thấy anh con là tránh, còn nói anh con dữ dằn. Haizz, vẫn là bây giờ tốt hơn. Nếu giờ con mà ở nhà thì tốt, ba mẹ có thể thường xuyên thấy hai anh em con trò chuyện vui vẻ, thật tốt! Con xem bây giờ... Haizz..."
"Mẹ, mẹ lại thế rồi. Chẳng phải con sắp về rồi sao. Mẹ yên tâm đi, sau này nhà mình nhất định sẽ rộn ràng."
"Đây là con nói đấy nhé."
"Đương nhiên là con nói rồi, con đảm bảo!" Kiều Tử Mạc vừa nói vừa đứng dậy nháy mắt với mẹ mình, khiến mẹ hắn bật cười.
"Vậy mẹ con lên lầu trước nhé."
"Đi đi. Nhớ đừng lâu quá, còn ăn cơm. À, đúng rồi, tiện gọi cả anh trai con xuống luôn, nó cũng khó về nhà ăn tối một bữa, cả nhà đông đủ chút cho vui."
"Tuân lệnh!"
Kiều Tử Mạc nói xong liền quay người lên lầu. Mẹ hắn ở phía sau lắc đầu cười. Nhà này giờ chỉ có Tiểu Mạc về mới rộn rã một chút, bình thường thì hiu quạnh lắm. Cho nên hai năm nay, hai vị phụ huynh nhà họ Kiều mới gấp gáp tìm đối tượng cho Kiều Diệc như vậy.
Không phải ép hắn phải kết hôn ngay, chỉ là ít nhất như vậy có thể làm cho hắn về nhà nhiều hơn, à không, phải nói là về ăn cơm nhiều hơn. Bằng không trong lòng hắn cả ngày chỉ có công việc với công ty, khi nào mới có chút hơi người?
Kiều Tử Mạc vừa lên đến nơi thì Kiều Diệc cũng vừa thay đồ xong bước ra.
"Anh!"
"Ừm?" Kiều Diệc ngước mắt lên, "Em..." Hắn chỉ vào Kiều Tử Mạc, "Hôm nay đi ra ngoài là để mua cái đó à?"
"À, không phải ạ, chỉ là đi ngang qua thấy tiện thì mua thôi. À, đúng rồi anh, hôm nay em gặp Đình Đình đó."
"Ừ." Kiều Diệc khẽ gật đầu. Hôm nay Chu Đình Đình đến Kiều thị tìm Vu Hàn, thực ra Kiều Diệc cũng thấy. Chỉ là chuyện Chu Đình Đình đến công ty vốn không liên quan đến hắn, huống chi người ta cũng không chủ động tìm hắn, nên Kiều Diệc cũng chẳng để ý.
"Sao vậy?"
"Không sao cả ạ. Chỉ là lúc em đi ra vừa đúng lúc nhìn thấy cô ấy, hơn nữa em và cô ấy cũng đã nhiều năm chưa gặp, nên tiện thể hàn huyên vài câu."
"À."
"Anh, sao anh lạnh lùng thế? Dù sao Đình Đình cũng là người quen từ nhỏ mà, sao anh lại tỏ ra như người xa lạ vậy! Hơn nữa người ta còn là đối tượng hẹn hò của anh nữa, đúng không?"
"Kiều Tử Mạc, có phải em cảm thấy em lớn rồi nên anh không dám đánh em nữa không hả, đúng không?" Kiều Diệc đột nhiên lườm Kiều Tử Mạc, còn làm bộ dữ dằn với hắn.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận