Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 324: Nếu như ta nói thích ngươi (length: 3939)

"Ta nấu?"
Nghiêm Du Thành nhíu mày, từ chỗ ngồi đứng lên, đi thẳng tới đối diện Hàn Nặc, đứng trên quầy bar nhìn xuống nàng.
Hàn Nặc có chút bị khí thế của Nghiêm Du Thành dọa sợ, không kìm được rụt cổ lại.
"Đúng, đúng thế." Hàn Nặc trả lời rất nhỏ giọng, gần như không còn sức lực.
"Ha ha..." Nghiêm Du Thành hướng về phía Hàn Nặc cười âm trầm, đột nhiên hỏi: "Ngươi biết hôm nay là ngày gì không?"
"Hả?" Hàn Nặc không hiểu Nghiêm Du Thành có ý gì, "Thứ bảy?"
"Ngốc nghếch!"
"Vậy là ngày gì?" Hàn Nặc nhớ rõ, gần đây không có ngày lễ gì mà!
"Hôm nay chẳng phải ngày ngươi bái sư sao? Bái sư thì phải kính trà bái sư chứ? Mà sư phụ ngươi không có ở đây, vậy để ta người sư huynh này thay mặt uống đi!"
Hàn Nặc liếc mắt, cái quỷ gì? Nghiêm Du Thành đúng là coi mình là sư huynh rồi, còn muốn nàng kính trà bái sư? Nàng đến mặt sư phụ còn chưa thấy, lấy đâu ra ngày bái sư chứ!
"Nhưng ngươi muốn ta nấu là cà phê mà?"
"Đúng đó, ta hiện tại không muốn uống trà, nên mới dùng cà phê thay thế."
Hàn Nặc tức giận mà không dám nói gì. Vì học làm cái bánh gatô này, nàng đã nhịn rất nhiều lần rồi.
Cuộc sống này bao giờ mới đến hồi kết vậy!
"Nhưng mà ta thật sự không biết pha cà phê a! Hay là ta đi sân khấu mua hai ly cà phê về, được không?"
"Không có thành ý!"
"Vậy ngươi rốt cuộc muốn ta làm thế nào hả? Ép buộc người ta làm những chuyện mà người ta không biết, rõ ràng là đang cố tình gây khó dễ mà!" Tiểu vũ trụ của Hàn Nặc rốt cuộc sắp bùng nổ.
Thế nhưng Nghiêm Du Thành vẫn giữ bộ dáng đại gia, không hề có ý định bỏ qua cho nàng: "Làm sao bây giờ? Ta làm sao biết làm sao bây giờ hả! Tự ngươi nghĩ đi."
Hàn Nặc gật nhẹ đầu: "Vậy được! Không phải ngươi nói hôm nay là ngày ta bái sư sao, vậy trà bái sư tự nhiên cũng là do ta kính đúng không? Còn về việc ta muốn mời trà hay cà phê thế nào, đó cũng là chuyện của ta, không cần ngươi xen vào!"
"Ngươi..." Nghiêm Du Thành vậy mà cảm thấy không thể phản bác: "Vậy ngươi muốn thế nào?"
"Ngươi chờ đó!"
Hàn Nặc nói xong liền nhanh chóng chạy ra ngoài. Một lát sau, nàng mang theo hai gói cà phê hòa tan trở về.
Sau đó nhanh tay lấy hai cái cốc nhỏ từ trong quầy bar, đổ bột cà phê hòa tan, rót nước sôi, hai cốc cà phê liền đã pha xong.
"Sư huynh, mời uống cà phê đi."
Nghiêm Du Thành từ đầu đến cuối không nói một lời, nhìn Hàn Nặc một mạch làm xong một loạt động tác trước mắt, hắn mới có chút không thể tin được mà nói: "Đây chính là cà phê ngươi chuẩn bị cho ta?"
"Đúng đó! Đã ngươi không cho ta đi mua cà phê bên ngoài, ta chỉ có thể nghĩ ra cách này thôi! Ngươi xem, đây cũng là tự tay ta pha đó, chắc là có thành ý rồi chứ?"
Hàn Nặc mỉm cười nhìn Nghiêm Du Thành, Nghiêm Du Thành trừng mắt nhìn nàng một cái, lớn tiếng nói: "Hàn Nặc, chẳng phải ngươi là tiểu thư khuê các sao? Lẽ nào bình thường ngươi tiếp khách cũng là dùng cà phê hòa tan sao?"
"Tiểu thư khuê các thì sao chứ? Tiểu thư khuê các thì không được uống cà phê hòa tan à? Sư huynh, rốt cuộc là ngươi có uống hay không đây?"
Nghiêm Du Thành nghẹn lời.
Chẳng phải tự mình chuốc lấy bực mình sao, sớm biết vậy hắn đã tự mình pha cà phê rồi. Hắn nghĩ tới buổi sáng mình đã dùng loại hạt cà phê hảo hạng để pha, thơm ngon thuần khiết, rồi nhìn lại ly cà phê hòa tan vài đồng một gói trước mắt.
Haizz... Cái chênh lệch này có chút lớn quá không?
Hắn tuy không phải là đại thiếu gia hay người của giới thượng lưu. Nhưng vì từ nhỏ đã biết rất nhiều thứ, ăn quen món gì rồi, khẩu vị cũng trở nên kén chọn.
Ví như đồ ngọt, như cà phê, đã quen với hương vị nào đó rồi, sẽ rất khó thay đổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận