Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 3672: Từ bỏ 27 (length: 3805)

"Thế nhưng mà ngươi trong mắt ta vẫn mãi là một đứa trẻ chưa lớn mà thôi." Tần Thiên vẫn cứ theo thói quen đáp lời như vậy, tiện thể còn cưng chiều xoa đầu Quách Diệc Cẩm.
Hệt như đang dỗ con nít.
Thôi đi, bọn ta đã đính hôn rồi có được không? Sao vẫn cứ coi nàng là trẻ con thế! Nàng không muốn làm trẻ con gì cả!
Quách Diệc Cẩm thầm phản đối trong lòng.
Về đến nhà, Quách Diệc Cẩm vẫn còn tức.
Quách Thừa Cẩm vì hai ngày nay Tiểu Bố Đinh bận rộn cả nên hắn cũng ở nhà không có việc gì, thấy Quách Diệc Cẩm về với bộ dạng ấm ức, còn tưởng nàng bị đám phóng viên kia làm khó dễ.
"Hôm nay không phải ngươi với Tần Thiên đi họp báo sao? Sao lại bộ dạng này? Tần Thiên bắt nạt ngươi, hay buổi họp báo không thuận lợi à?"
"Đều không phải, họp báo rất thuận lợi."
"Vậy ngươi không vui cái gì? Chẳng lẽ Tần Thiên thật sự bắt nạt ngươi à?"
"Ca?"
Quách Diệc Cẩm đột ngột đi đến trước mặt Quách Thừa Cẩm, còn lượn qua lượn lại một vòng.
"Ta trông khó coi lắm hả?"
"Hả?!"
Quách Thừa Cẩm nghi hoặc ngẩng đầu, lẽ nào con bé bị đám phóng viên kia chê xấu?
Không đúng. Theo thẩm mỹ của Quách Thừa Cẩm mà nói, em gái hắn là một đại mỹ nữ với vóc dáng và nhan sắc đều xuất sắc, nếu không lúc trước hắn cần gì phải để tâm đến thế? Chẳng phải tại từ hồi cấp hai bắt đầu, bọn con trai theo đuổi Quách Diệc Cẩm nhiều không đếm xuể hay sao.
Rốt cuộc là bị cái gì kích thích rồi?
"Đẹp chứ. Ai nói con xấu? Anh đi tính sổ với hắn. Hắn chắc chắn là bị mù."
"Vậy em có chút gì là đàn bà không?"
"Hả..."
Lần này Quách Thừa Cẩm càng thêm kinh ngạc.
"Diệc Cẩm, em sao vậy? Sao tự nhiên hỏi mấy câu kỳ lạ thế!!"
"Vì ca ca Tần Thiên cứ bảo em là con nít ấy, nhưng mà em rõ ràng đã lớn rồi. Em năm nay hai mươi tuổi chứ không phải mười hai tuổi, được chứ."
"À..."
Hóa ra là Tần Thiên nói vậy với nàng à.
Khó trách nàng phản ứng lớn thế.
Nhưng Quách Thừa Cẩm cũng có phần hiểu Tần Thiên, vì cũng là một người làm anh, trong mắt Quách Thừa Cẩm, Quách Diệc Cẩm vẫn mãi chỉ là em gái của hắn, em gái dù có lớn đến đâu, thì trong mắt bọn họ, vẫn cứ như con nít, chỉ muốn cưng chiều.
Có lẽ Tần Thiên cũng có ý nghĩ như vậy thôi, hắn không có ác ý gì, chỉ vì Quách Diệc Cẩm quá yêu thích Tần Thiên nên hơi nhạy cảm thôi.
"Nhưng mà Diệc Cẩm à, anh thấy em nên sửa đổi cách xưng hô một chút đi."
"Sửa cách xưng hô? Là sao ạ?"
"Em xem, em chẳng phải thích Tần Thiên sao? Nhưng cứ gọi hắn là ca ca, như vậy hắn sẽ chỉ coi em là muốn làm em gái hắn thôi. Vậy nên khó tránh khỏi hắn sẽ thấy em là trẻ con thôi."
"Nhưng mà em gọi ca ca Tần Thiên quen miệng rồi mà."
"Vậy giờ em phải tập đổi cách xưng hô, em cứ từ từ quen gọi tên hắn, sau đó ở trước mặt hắn, cũng phải cố gắng thể hiện mặt nữ tính của em ra nữa. Cứ thế Tần Thiên dần sẽ cảm nhận được tâm ý của em. Em hiểu không?"
"À, có vẻ đã hiểu chút ít."
Quách Diệc Cẩm nằm trên giường tối, vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này. Có phải nàng vẫn luôn ăn mặc quá kín đáo, nên ca ca Tần Thiên không thấy vóc dáng của nàng thật ra cũng đâu tệ nhỉ. Với mấy cô gái hoa si mà hắn hay để ý trong phim cũng không kém a.
Quách Thừa Cẩm nói phải để nàng thay đổi chút, vậy chẳng phải nàng nên bắt đầu từ trang phục và trang điểm trước sao?
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận