Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 2057: Các ngươi 20 (length: 3770)

Không có biến hóa tức là bọn họ vẫn giống như trước đây, vẫn là mối quan hệ anh em như vậy, chắc chắn không liên quan đến tình cảm đôi lứa.
Ba của Vu Hàn gật đầu nhẹ, tốt, hắn hiểu rồi. Xem ra cậu con trai nhỏ nhà mình vẫn phải cố gắng nhiều hơn, chuyện tình cảm mà, nóng vội cũng không có tác dụng. Đến lúc này, hắn càng cảm thấy quyết định của mình là đúng. Ông lão này cũng không cần phải đi quấy rầy cuộc sống của hai người, nếu như hắn xen vào thì có lẽ Vu Hàn sẽ càng khó phát huy.
Thế giới của người trẻ tuổi mà, vẫn là nên có nhiều không gian hơn. Huống chi, ba Vu cũng là người từng trải, đương nhiên biết trong một phòng nếu chỉ có trai đơn gái chiếc thì nhất định sẽ ái muội hơn so với có thêm một ông lão chen vào. Hoàn cảnh như vậy càng dễ bồi dưỡng tình cảm.
Dù sao tất cả mọi người cùng cố gắng, hắn có thể làm chỉ là không đi quấy rầy.
Hy vọng Vu Hàn có thể thể hiện tốt mị lực của mình, cũng không làm dì Dương Thiến của hắn thất vọng.
"Được rồi, ta hiểu rồi. Vậy thì thôi, cứ như vậy đi, giờ cũng không còn sớm nữa, các ngươi cũng về phòng nghỉ ngơi đi. Ngày mai còn phải đi thăm mẹ của Tiểu Nghiên."
"Vâng." Chu Tiểu Nghiên và Vu Hàn đều đứng lên, Chu Tiểu Nghiên thật ra là sợ thúc thúc hỏi lại về tình cảm giữa nàng và tiểu ca ca, nên giờ thấy thúc thúc cho phép họ rời đi, nàng mừng còn không kịp. Dù sao nàng cảm thấy mình càng ở lại đây càng xấu hổ, hơn nữa biết đâu nàng đi trước thì hai cha con nhà người ta có thể nói chuyện riêng với nhau.
Ừm, đạo lý này Chu Tiểu Nghiên vẫn là hiểu. Nên nàng nhanh chóng đứng dậy, mục đích là để lại không gian riêng cho Vu Hàn và chú Vu. Họ có lẽ lâu rồi không gặp, chắc chắn có rất nhiều điều muốn nói. Từ hôm qua đến giờ, nàng đều đi theo bên cạnh họ, có lẽ họ cũng không thể nói chuyện được nhiều.
"Vậy chú, tiểu ca ca, con về phòng tắm rửa trước đây. Mọi người cũng sớm nghỉ ngơi đi, ngủ ngon." Chu Tiểu Nghiên kiên nhẫn chào hỏi hai cha con Vu Hàn, chúc ngủ ngon rồi mới đứng dậy về phòng mình.
Vu Hàn và ba cũng không giữ cô lại, quả thật, họ có chút chuyện riêng muốn nói. Đương nhiên, đây không phải là nhất định phải Tiểu Nghiên tránh mặt, chỉ là dù sao đàn ông mà, nhiều khi suy nghĩ nói chuyện cũng khác với phụ nữ.
Chu Tiểu Nghiên sẽ không để ý, họ cũng sẽ không nghĩ nhiều.
Nhưng muốn nói chuyện riêng thì không thể cứ thế quang minh chính đại nói ở phòng khách này được, dù Tiểu Nghiên đã về phòng, nhưng cũng không thể tùy tiện nói ở đây.
Vu Hàn và ba hắn ở lại đó thêm vài phút, rồi họ ăn ý cùng đi về phòng của ba Vu.
Đây là thói quen của họ từ nhỏ đến lớn, bất kể là trước đây cả nhà ba người hay sau này chỉ còn hai cha con, họ đều chỉ cần nói chuyện quan trọng là sẽ cùng vào phòng của ba Vu.
Hồi nhỏ có lẽ là do Vu Hàn ngại phòng của ba, nên mới cố ý bảo hắn vào đó. Sau này thì quen thuộc rồi, hôm nay cũng vậy.
"Ngồi đi." Đều là người một nhà, cũng không cần khách sáo.
"Ba, ba già rồi." Vu Hàn cuối cùng cũng thốt ra câu này, trước mặt Tiểu Nghiên hắn ngại nói, vì luôn cảm thấy những chuyện như thế này quá buồn, cũng sợ Tiểu Nghiên sẽ nghĩ ngợi nhiều.
"Người ai rồi cũng phải già đi, tuổi đến rồi, không thể không già." Ba Vu trả lời.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận