Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 2993: Thanh minh 28 (length: 3649)

Chu Tiểu Nghiên cũng vốn không hề tức giận, nàng biết Kiều Diệc chẳng qua là đang trêu chọc nàng thôi, vậy nàng cũng sẽ cùng hắn cùng nhau vui đùa.
"Vậy coi như là nhiều đi, thích muội tử của ta nhiều như vậy. Ta cũng không biết nên hát cho ai nữa."
"Vậy thì tùy, đã ngươi muốn hát cho người khác nghe, vậy ta ở đây chẳng phải quá thừa thải sao? Ân... Vậy ta ra ngoài trước. Vừa hay ta ở đây đợi lâu như vậy cũng có chút khó chịu, chi bằng nhân cơ hội này ra ngoài hít thở không khí đi. Còn ngươi, cứ thoải mái, ở đây tiếp tục hát ca của ngươi, cho những cô nàng ái mộ ngươi nghe đi. A, đúng rồi, ngươi ở đây hát họ cũng không nghe thấy, tốt nhất là quay xuống, rồi tìm trợ lý giúp ngươi phát ra, như vậy mọi người đều có thể thưởng thức."
Chu Tiểu Nghiên vừa dứt lời, liền định đứng lên rời đi. Kiều Diệc vội bắt lấy tay nàng: "Ngươi ngồi xuống cho ta, không được đi đâu cả!!"
"Dựa vào cái gì chứ, đã ca của ngươi không phải hát cho ta nghe, vậy ta vì sao lại không thể đi? Kiều Diệc, ngươi quá bá đạo rồi đấy? Chẳng lẽ ngươi còn muốn ta ở đây nghe ngươi hát tình ca cho người khác sao?"
"Ôi chao, ta đùa ngươi thôi. Ta đâu có muốn hát cho người khác nghe."
"Vậy ngươi hát cho ai nghe?"
"Đương nhiên là ngươi rồi. Nơi này ngoài ngươi, còn có người khác sao?"
"Ha ha." Chu Tiểu Nghiên miễn cưỡng cười một tiếng, "Bây giờ rốt cuộc chịu thừa nhận rồi à."
"Ta vốn là hát cho ngươi nghe mà. Sao, giọng hát của ta không tệ chứ."
"Tạm được."
Không biết từ lúc nào, Chu Tiểu Nghiên cũng học được thói ngạo kiều.
"Được, đánh giá này đã rất tốt rồi, ta rất hài lòng."
"Ha ha, ngươi thế mà lại dễ dàng thỏa mãn như vậy. Kiều đại tổng tài của chúng ta, bình thường chẳng phải chuyện gì cũng yêu cầu phải làm cho hoàn hảo một trăm phần trăm sao?"
"Chuyện công việc, ta yêu cầu phải làm hoàn hảo. Nhưng mấy việc nhỏ này thì không cần. Huống chi, đây là ngươi đánh giá cho ta mà. Ân, bất quá, ta đã hát tặng ngươi rồi. Vậy còn ngươi, không có gì báo đáp sao?"
"Báo đáp, báo đáp gì?" Chu Tiểu Nghiên không hiểu.
"Đã ta hát ca cho ngươi nghe, vậy ngươi cũng nên đáp lại cho ta chút gì chứ?"
"Đáp lại, cái gì... cái gì?"
Chu Tiểu Nghiên lùi về phía sau một chút, Kiều Diệc muốn nàng báo đáp cái gì chứ, chẳng lẽ hắn muốn ở đây chiếm tiện nghi của nàng sao. Nhưng đây là KTV mà, là nơi công cộng đấy.
Cái này... có vẻ không thích hợp lắm.
"Cho!" Kiều Diệc đột nhiên đưa tay gõ nhẹ vào đầu Chu Tiểu Nghiên, "Đầu nhỏ của ngươi lại đang nghĩ cái gì vậy? Ngươi chẳng phải là đang suy nghĩ chuyện gì bậy bạ chứ?"
"A? Ta... Ta nào có. Ta..."
"Ngươi cái gì mà ngươi, vậy ngươi nói thử xem, ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, còn một bộ vẻ mặt như thể ta muốn làm gì ngươi, là có ý gì hả?"
"Ta không có mà. Ta chỉ là hơi khát, nên muốn đi qua uống chén nước thôi."
"Thật không?"
"Thật! Đương nhiên là thật! Nhất định là thật!!!"
Chu Tiểu Nghiên vội vàng đi qua ngồi cầm ly lên uống một ngụm lớn nước, dùng hành động này để chứng minh lời mình nói đều là sự thật.
"Ừ. Nhưng mà ngươi vẫn chưa trả lời ta, rốt cuộc ngươi muốn báo đáp ta như thế nào?"
"Vậy ngươi muốn báo đáp gì?"
"Ta cũng muốn ngươi hát cho ta một bài."
"A" Chu Tiểu Nghiên không ngờ Kiều Diệc muốn "Báo đáp" lại chỉ có vậy thôi sao?
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận