Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1946: Thăm dò 5 (length: 3738)

Tiểu trợ lý của hắn hôm nay lắm chuyện thật đấy, nhưng cũng trách hắn tự gây ra thì không thể trách ai được. Đây chính là cái giá của việc nói dối.
Kiều Tử Mạc còn nghĩ tới hôm nay hắn vì Kiều Diệc dựng nên bao nhiêu lời dối trá, không biết về sau còn muốn dùng bao nhiêu lời nói dối để bù vào đây. Ai...
"Ai da, đều qua chuyện rồi còn nhắc lại làm gì chứ. Dù sao ta thời còn đi học là kém xa học trưởng Lâm Việt rồi, bởi vì tính tình ta không tốt, người khác vừa đến gần ta liền đều bị ta dọa cho chạy! Ngay cả ngươi cũng vậy, nhìn thấy ta đều thấy hơi sợ đúng không? Rõ ràng ta tăng lương cho ngươi, cho ngươi nghỉ, cũng bị ngươi hiểu lầm thành ta muốn đuổi ngươi đi, ngươi nói ta biết làm gì với ngươi bây giờ!"
"Được rồi, boss, đều là lỗi của ta. Nhưng mà boss, ta thực sự còn có một vấn đề muốn hỏi."
"Hỏi đi, hỏi đi." Kiều Tử Mạc cũng hết cách, đành phải giả vờ ra vẻ hào phóng. Dù sao đã hỏi đến mức này rồi, cũng không có gì phải che giấu nữa. Cho dù tiểu trợ lý của hắn thật sự nhìn ra điều gì cũng không sao, dù sao hắn cũng chỉ có thể giữ trong lòng, cũng chỉ có thể xem như là suy đoán mà thôi, không có được đáp án thì hắn chắc chắn cũng chẳng dám đi nói lung tung. Cho dù có tìm được đáp án, Kiều Tử Mạc nhìn vẻ nhút nhát của hắn, đoán chừng cũng không dám tùy tiện nói bậy bạ.
Cho nên hắn vẫn cứ rất yên tâm.
"Boss, cô gái mà anh thích năm nhất đại học có phải cũng học cùng trường không ạ?"
"Ờ..." Lần này Kiều Tử Mạc triệt để bị làm khó, hắn vừa nãy quả thực là đã nói quá nhiều. Những câu hỏi này nghe riêng thì chẳng sao cả, nhưng nếu liên tưởng lại thì...
Kiều Tử Mạc cẩn thận suy xét nhanh trong đầu, nếu như đem tất cả những chuyện đó liên kết lại với nhau, vậy liệu tiểu trợ lý của hắn có thể đoán được người mà hắn từng yêu thích chính là Hàn Nặc không?
Chuyện này...
Mặc dù chuyện này không phải là bí mật gì, dù sao chuyện năm đó hắn thích Hàn Nặc, ở toàn bộ đại học A ai cũng biết, cũng không có gì đáng xấu hổ. Thậm chí rất nhiều công nhân kỳ cựu của Lâm thị đều biết thiếu gia của tập đoàn Kiều thị năm đó đã thích bạn gái của thiếu đông gia nhà họ. Chỉ là bởi vì năm đó gặp Kiều Tử Mạc không nhiều người, nên hiện giờ người khác cũng không nhận ra hắn mà thôi. Nhưng nếu người khác biết hắn chính là cậu chủ nhỏ nhà họ Kiều, vẫn có rất nhiều người có thể nhớ lại những chuyện năm xưa.
Nhưng mà sự tình đã qua nhiều năm như vậy rồi, hơn nữa mọi người giờ cũng là ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, cho nên vẫn không cần thiết lại khơi lại chuyện năm xưa nữa. Có thể đoán được thì cứ giấu ở trong lòng đi, dù sao hắn không muốn chủ động nhắc tới.
"Thôi được rồi, thôi được rồi. Chuyện đã qua rồi thì đừng hỏi nữa được không? Ta nói sao ngươi cứ thích khơi lại vết sẹo của ta vậy? Ngươi đều biết lúc đầu ta bị người ta cự tuyệt, ta đã rất đau lòng, thế mà ngươi còn hết lần này đến lần khác hỏi, thật là..."
Thật ra, nghe Kiều Tử Mạc trả lời như vậy, tiểu trợ lý của hắn ngược lại cảm thấy ý nghĩ của mình đột nhiên trở nên rõ ràng hơn rất nhiều. Nhưng mà suy đoán này vẫn làm hắn cảm thấy rất kinh ngạc, không ngờ boss đại nhân của mình đã thầm mến một người nhiều năm như vậy, người đó lại chính là phu nhân tổng giám đốc sao? Chuyện này thật quá trùng hợp.
Nhưng hắn đồng ý với lời Kiều Tử Mạc nói, phu nhân tổng giám đốc quả thật là một cô gái rất tốt, cũng rất xứng đáng để người khác thích nàng. Hơn nữa nàng cùng tổng giám đốc Lâm Việt của bọn họ cũng thật là một đôi trời sinh, người khác không lọt vào mắt nàng cũng là điều dễ hiểu.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận