Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 3014: Một ngày 9 (length: 3691)

Phỏng đoán cũng chính là bởi vì nàng có tính cách như vậy, cho nên nàng mới có thể yên lặng thích Kiều Diệc nhiều năm như thế, tình nguyện làm người thầm mến, cũng không dám đi thổ lộ.
Nàng xưa nay không giỏi bộc lộ tình cảm của mình, nhiều khi sẽ tỏ ra rất bị động.
Tình cảm của nàng và Kiều Diệc, cũng là phải đợi đến khi nàng bị động tiếp nhận, hơn nữa ở giữa còn không thể thiếu sự giúp đỡ của Kiều Tử Mạc và chị Hàn Nặc. Bởi vì Kiều Diệc bản thân cũng không phải một người đặc biệt chủ động, nếu không phải có Hàn Nặc và Kiều Tử Mạc ở bên cạnh giúp đỡ, chỉ với tính cách của Kiều Diệc và Chu Tiểu Nghiên, không biết đến bao giờ bọn họ mới có thể tiến tới với nhau.
Bất quá thấy Kiều Diệc cũng rất thích cách ở chung hiện tại, cho nên Chu Tiểu Nghiên cũng không nói gì nữa.
Việc nàng bảo Kiều Diệc không đến, cũng không phải là thật sự không muốn hắn tới.
Phải biết, Chu Tiểu Nghiên cũng rất muốn gặp Kiều Diệc. Ai mà không muốn, sau một ngày làm việc, về đến nhà liền có thể thấy người mình thích đang chờ đợi mình chứ?
Chẳng lẽ có ai lại thích, kéo thân thể mệt mỏi, bận rộn cả ngày, về đến nhà, chỉ phải đối mặt với một căn nhà lạnh lẽo, trống trải sao?
Khi ngươi mở cửa ra, nhà bên trong tối om, không có một ai, chẳng lẽ ngươi sẽ không có chút nào cảm thấy cô đơn sao?
Nhưng khi ngươi vừa mở cửa ra, đã thấy ánh đèn ấm áp, còn có mùi đồ ăn thơm lừng, chắc chắn trong lòng sẽ rất hạnh phúc.
Chu Tiểu Nghiên khẳng định là hy vọng Kiều Diệc tới, nếu như gạt bỏ hết tất cả, nàng còn càng mong, mỗi ngày, mỗi giờ mỗi phút đều có thể nhìn thấy Kiều Diệc.
Chỉ là thực tế khiến nàng biết, ý nghĩ đó không thực tế. Bọn họ không thể lúc nào cũng ở bên nhau, Kiều Diệc phải công tác, nàng cũng phải công tác, cả hai đều phải cố gắng vì cuộc sống. Mà nếu hai người luôn dính lấy nhau, rất có thể sẽ quên mất việc phấn đấu.
"Được thôi." Kiều Diệc nói thêm, "Thế nhưng dù thế nào, ta không được nghe ngươi nói, không muốn ta đến. Dù sao ta đã quyết định, mỗi ngày đều muốn tới nấu cơm cho ngươi, ngươi phản đối cũng vô ích!!!"
Khó được, vị tổng giám đốc bá đạo của chúng ta, cuối cùng cũng chịu bá đạo một phen.
"Nha." Chu Tiểu Nghiên đột nhiên nhớ ra một chuyện, "Này, Kiều Diệc, ta đột nhiên có một vấn đề muốn hỏi ngươi này."
"Vấn đề gì, ngươi nói đi."
"Ừm... Lần trước, lúc ta không có ở nhà, ngươi lén lút lẻn vào nhà ta. Lúc đó ta hỏi sao ngươi lại có chìa khóa nhà ta, ngươi trả lời là vì đây là nhà của ngươi. Ừ, thì đây đúng là nhà của ngươi. Nhưng hiện tại ngươi đã cho ta thuê chỗ này rồi, vậy nơi này phải là nhà của ta mới đúng chứ. Nhưng ngươi vẫn luôn giữ chìa khóa nhà ta, không trả lại cho ta, là có ý gì?"
"Không có ý gì cả, chỉ là muốn bảo vệ ngươi, chăm sóc ngươi thôi."
"Hừ!" Chu Tiểu Nghiên không phục, "Vậy nếu hiện tại ta bắt ngươi giao hết tất cả chìa khóa còn lại cho ta thì sao? Ngươi sẽ thế nào?"
"Không cho."
"Dựa vào cái gì?"
"Chỉ bằng ta là chủ nhà ở đây. Ta có quyền giữ chìa khóa nhà này."
"Vậy ta cũng có quyền đổi ổ khóa ở đây?"
"Không có."
"Kiều Diệc... ngươi!"
"Thôi được rồi, nhanh ngoan ngoãn ăn cơm của ngươi đi. Đừng lãng phí đồ ăn ta vất vả làm nhé. Nghe lời không nào."
"Ngươi coi ta là con nít ba tuổi hả?"
"Không phải mà. Ta coi ngươi là bà xã của ta."
"RẦM" một tiếng, mặt Chu Tiểu Nghiên lại đỏ lên.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận