Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1754: Mượn ngươi người sử dụng 1 (length: 3872)

Thế nhưng đối phương lại là Kiều Diệc a.
Vu Hàn không phải sợ Kiều Diệc, mà là từ tận đáy lòng hắn vẫn cảm thấy hắn có lỗi với Kiều Diệc.
Trước đây, hắn vừa mới từ nước ngoài trở về, là Kiều Diệc mời hắn về làm ở Kiều thị, hơn nữa đãi ngộ cho hắn mọi thứ đều vẫn luôn rất tốt. Kiều Diệc thật lòng xem hắn như bạn tốt, thế nhưng hắn lại phụ lòng Kiều Diệc.
Bởi vì bạn bè biến thành tình địch, hắn đã từng thậm chí rất ghen tị Kiều Diệc. Rõ ràng hắn sớm đã nhận ra Kiều Diệc cũng thích Tiểu Nghiên, nhưng hắn lại vẫn luôn không nói với Tiểu Nghiên. Đến sau này Kiều Diệc tự mình cũng phát giác được điều này, sau đó chủ động đến tỏ tình với Tiểu Nghiên, cũng chính vì tư tâm của hắn, đã nói với Kiều Diệc rất nhiều điều làm Kiều Diệc hiểu lầm.
Từ đó, Kiều Diệc không còn đến tìm Tiểu Nghiên. Mà hắn cũng rất nhanh rời khỏi Kiều thị, sau đó mang Tiểu Nghiên đến thành phố này.
Tóm lại, từ đầu đến cuối, Kiều Diệc chưa bao giờ thật sự có lỗi với hắn, mà hắn lại hết lần này đến lần khác cảm thấy xấu hổ với bọn họ. "Bọn họ" ở đây bao gồm cả Kiều Diệc, cũng bao gồm cả Chu Tiểu Nghiên.
Kỳ thực liên quan đến tình cảm giữa Kiều Diệc và Tiểu Nghiên, Vu Hàn hiểu rõ hơn ai hết. Hắn biết Tiểu Nghiên thích Kiều Diệc rất nhiều năm, cũng biết Kiều Diệc cũng thật lòng với Tiểu Nghiên, kỳ thực nếu như hắn chịu giúp họ một chút, giúp hắn đâm thủng lớp giấy này, vậy thì phỏng đoán hai người kia sẽ không quanh co nhiều đến thế, đã sớm ở bên nhau rồi.
Thế nhưng hắn hết lần này đến lần khác lại không làm như vậy.
Trong chuyện này, Vu Hàn lần đầu tiên nhận ra rằng chính hắn cũng có mặt đáng ghét. Hắn ích kỷ, hắn hèn hạ, tất cả đều lộ rõ trước tình cảm.
Hắn bên ngoài giả bộ như một người anh trai tốt, làm Tiểu Nghiên cảm thấy hắn là người tốt nhất trên đời với nàng, cho dù nàng muốn làm gì, Vu Hàn đều sẽ ủng hộ nàng.
Thế nhưng, hắn rõ ràng biết Tiểu Nghiên muốn cái gì, nhưng hắn vẫn cố tình lừa dối nàng, làm Tiểu Nghiên và Kiều Diệc càng ngày càng xa.
Hắn muốn Tiểu Nghiên hạnh phúc, nhưng hắn lại ích kỷ chỉ muốn nàng ở bên cạnh hắn hạnh phúc.
Vu Hàn nhìn Chu Tiểu Nghiên một cái, nàng không có quá nhiều nghi vấn với lời giải thích của hắn, có lẽ nàng đã chấp nhận sự thật là Kiều Diệc ngày mai sẽ đến rồi. Có lẽ trong lòng nàng, vẫn còn mong chờ Kiều Diệc đến.
Chỉ cần là người mình thích, sao có thể không muốn gặp mặt đối phương chứ?
"Được rồi, Tiểu Nghiên, ngươi về chỗ làm việc trước đi. Nếu có gì cần ngươi chuẩn bị ta sẽ bảo ngươi."
"Dạ, tiểu ca ca."
Chu Tiểu Nghiên về lại chỗ làm việc của mình, nàng không nói với Vu Hàn về chuyện lúc nãy nàng gặp Kiều Tử Mạc bên ngoài. Hiện tại vào thời điểm nhạy cảm này, vừa mới lộ ra chuyện xấu của nàng và Kiều Tử Mạc, nếu bây giờ lại để tiểu ca ca biết lúc nãy Kiều Tử Mạc chặn nàng lại, còn chủ động hỏi chuyện Kiều Diệc...
Ừm, tiểu ca ca vốn là một người nhạy cảm, dù hắn bình thường luôn cố gắng che giấu, nhưng Chu Tiểu Nghiên vẫn nhận ra. Cho nên bớt một chuyện thì hơn.
Ngày thứ hai, Chu Tiểu Nghiên vừa đến công ty, còn chưa kịp ngồi xuống thì Kiều Tử Mạc đã chạy tới rồi.
Động tác đang định ngồi xuống của Chu Tiểu Nghiên bị sự xuất hiện đột ngột của Kiều Tử Mạc dọa cho phải đứng lên lại.
"Kiều... Kiều tổng, chào ngài. Xin hỏi ngài có chuyện gì không?" Chu Tiểu Nghiên ngập ngừng hỏi.
Nàng đang nghĩ, cái người Kiều Tử Mạc này có phải là đã lành sẹo rồi quên đau không, đừng tưởng là bây giờ toàn bộ tiêu điểm bát quái của công ty đều chuyển sang Kiều Diệc, là hắn có thể yên ổn nha.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận