Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 304: Thành toàn (length: 3863)

Nghiêm Du Thành tự nhiên biết Hàn Nặc đang lo lắng điều gì.
Hắn hôm nay chủ động đến tìm hắn mục đích cũng là vì chuyện này.
Có một số việc, nếu như ngẫu nhiên phát sinh một lần, tự nhiên sẽ khiến mọi người hiếu kỳ bàn tán. Nhưng nếu chuyện này biến thành một chuyện rất bình thường, vậy người khác sẽ còn hiếu kỳ, còn có hứng thú sao?
Nghiêm Du Thành suy nghĩ suốt một ngày một đêm, rốt cuộc nghĩ ra biện pháp này.
Nói đến, hắn và Hàn Nặc sở dĩ bị người nghị luận ầm ĩ, một mặt là do thân phận của bọn họ. Hắn, Hàn Nặc, Lâm Việt, bất luận là ai, trong trường học đều là tâm điểm bàn tán của người khác.
Nhưng đó không phải trọng điểm.
Chuyện của hắn và Hàn Nặc lần này sẽ ồn ào như vậy, đơn giản là do quan hệ phức tạp giữa ba người bọn họ.
Nghiêm Du Thành biết, lúc này mặc kệ bọn hắn giải thích thế nào, cũng không tránh được sự bàn tán của người khác. Nhưng cho dù vậy, hắn cũng không cho phép người khác tùy tiện chửi bới quan hệ của hắn và Hàn Nặc.
Hắn không phải người thứ ba, Hàn Nặc cũng không phải cái thứ gì đó, bọn họ hiện tại vốn dĩ cũng chỉ là bạn bè mà thôi, có lẽ còn không bằng bạn bè.
Nếu là bạn bè, vậy không cần thiết lén lút, cẩn trọng để người ta có đề tài bàn tán.
Bạn bè, chẳng phải là có thể thoải mái cùng nhau ăn cơm, nói chuyện phiếm sao?
Nghiêm Du Thành cảm thấy, hắn cứ sống chung với Hàn Nặc một cách bình thường, giống bạn bè thật sự vậy. Người khác thấy nhiều rồi, tự nhiên cũng sẽ không kỳ quái.
Những người nói bọn họ sau lưng Lâm Việt lén lút hẹn hò cũng tự nhiên sẽ im miệng.
"Ngươi không phải nói chúng ta là bạn bè sao, bạn bè cùng nhau ăn điểm tâm cũng không được?" Nghiêm Du Thành đương nhiên cũng biết nhược điểm của Hàn Nặc. Muốn làm bạn với hắn là yêu cầu Hàn Nặc nói ra, hắn nói vậy, nàng tự nhiên không có lý do cự tuyệt.
Huống chi, nàng bây giờ còn có việc cần nhờ hắn.
Muốn làm đồ đệ của hắn Nghiêm Du Thành, đắc tội hắn không thể được!
"Ồ?" Hàn Nặc thế mà cảm thấy có chút kinh hỉ. Nghiêm Du Thành có ý là thừa nhận bọn họ là bạn bè rồi? Vậy chuyện nàng học làm bánh ga tô cùng hắn, có phải sẽ dễ dàng hơn không?
Nếu là bạn bè, hắn chắc là sẽ không tiếp tục dùng kiểu huấn luyện ma quỷ để hành hạ nàng nữa chứ?
"A cái gì, có đi hay không?" Nghiêm Du Thành hiếm khi dùng giọng thoải mái như vậy đối đãi với Hàn Nặc.
Hàn Nặc thoáng cái thả lỏng không ít, những lo lắng vừa rồi cũng bị quên sạch.
Trong đầu nàng toàn nghĩ, nàng phải thật tốt sử dụng thân phận bạn bè này, lấy lòng Nghiêm Du Thành, nhanh chóng đạt được mục đích thực sự của mình.
"Đi chứ! Nhất định phải đi! Ta thích ăn bánh bao nhất."
"Vậy thì đi thôi, không đi nữa là trễ đó."
"Đi đâu vậy?" Hàn Nặc nhớ rõ tiệm bánh bao trong trường, nàng và Lâm Việt ca ca đều từng đến ăn, có hai quán làm rất ngon.
Nhưng, Nghiêm Du Thành muốn dẫn nàng đi đâu?
"Bên ngoài trường."
"Hả?" Hàn Nặc có chút giật mình: "Có phải hơi xa không?"
Bây giờ còn nửa tiếng nữa là đến giờ lên lớp, nếu còn muốn chạy ra ngoài trường ăn điểm tâm, thì lúc về có bị muộn không?
"Chúng ta đi xe nha."
Nghiêm Du Thành vừa dứt lời, thân hình loé lên, Hàn Nặc mới phát hiện, phía sau hắn thế mà đang có chiếc xe đạp của hắn.
Ách... Lại phải đi xe đạp sao!
Nói sao đây, con gái ngồi xe đạp của con trai, luôn có vẻ mập mờ. Hơn nữa loại tình tiết này trong phim truyền hình đều là tiêu chuẩn thấp nhất của các cặp tình nhân trẻ, nàng hết lần này đến lần khác ngồi xe đạp của Nghiêm Du Thành, có phải không hay lắm không?
Thế nhưng là nàng mới vừa đáp ứng Nghiêm Du Thành, bây giờ lại muốn cự tuyệt, hắn nhất định sẽ không vui vẻ đâu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận