Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1570: Kiều Tử Mạc đến rồi 9 (length: 3881)

"Tiểu Bố Đinh nha... A..." Trần Thu Dĩnh cố ý cười cợt, "Ta nói Kiều Tử Mạc, ngươi vì sao không trực tiếp đi hỏi Hàn Nặc? Ngươi với Hàn Nặc không phải thường xuyên liên lạc sao? Sao chuyện nhỏ thế này ngươi cũng chạy tới hỏi ta?"
"Ngươi quản ta à, ta cứ muốn hỏi ngươi thì sao." Kiều Tử Mạc cố ý làm ra vẻ kiêu ngạo.
"A, ngươi tưởng ngươi không nói ta cũng không biết lòng ngươi à?" Trần Thu Dĩnh bắt đầu trêu chọc Kiều Tử Mạc, "Chẳng phải vì Tạ Nguyên và ngươi là anh em tốt, nên ngươi sợ trước mặt Hàn Nặc nhắc tới mấy chuyện này, làm Hàn Nặc cũng cảm thấy ngươi và Tạ Nguyên giống nhau, đúng không?"
Bị người ta nhìn thấu tâm tư trong chốc lát, làm Kiều Tử Mạc thấy rất lúng túng. Nhưng mà cũng đúng, đám người này bọn họ ít nhiều đều hiểu rõ đối phương, thật ra nhiều chuyện không cần nói nhiều, ai nấy cũng biết rõ như thế nào.
Nhưng ngoài mặt Kiều Tử Mạc vẫn không muốn thừa nhận.
"Đúng cái gì mà đúng? Ta với Tạ Nguyên vốn không phải một loại người. Hắn là hắn, ta là ta, với lại hắn phụ Tô Tiểu Bộ, ta cũng tức giận lắm chứ bộ? Nên giờ ta chỉ muốn biết Tiểu Bố Đinh nàng sống có tốt không thôi."
Đùa giỡn xong, Trần Thu Dĩnh cũng không định tiếp tục chọc ghẹo Kiều Tử Mạc nữa.
"Ngươi yên tâm đi. Tạ Nguyên cái tên cặn bã kia không ảnh hưởng được Tiểu Bố Đinh của chúng ta đâu, giờ nàng sống tốt lắm, ở cái thành phố quê nhà, đã bắt đầu cuộc sống mới từ lâu. Đoán chừng Tạ Nguyên là ai nàng đã quên rồi."
"À." Nghe Trần Thu Dĩnh nói vậy, Kiều Tử Mạc cuối cùng cũng yên lòng, "Vậy thì tốt."
Trần Thu Dĩnh cười cười: "Nhưng mà Kiều Tử Mạc à, trước đây nhìn ngươi luôn thấy là một cậu ấm hống hách tùy hứng, không ngờ ngươi lại để ý đến cảm nhận của người khác vậy. Chuyện của Tạ Nguyên và Tiểu Bố Đinh, thật ra cũng không liên quan gì đến ngươi, không ngờ nhiều năm trôi qua như vậy, ngươi thế mà vẫn còn nhớ, còn quan tâm Tiểu Bố Đinh hiện giờ sống có tốt không. Xem ra ngươi cũng là người tốt."
"Ôi, đừng, đừng..." Kiều Tử Mạc cự tuyệt nói, "Ta ghét nhất nghe người khác bảo ta là người tốt, vì cảm thấy chẳng phải chuyện gì tốt."
"Phì... Ta đâu có phải Tiểu Nặc, ta không phát cho ngươi cái thẻ người tốt đâu. Ha ha ha. Nhưng mà, Kiều Tử Mạc, nếu không có Lâm Việt thì chắc chắn ta muốn làm Tiểu Nặc với ngươi rồi đấy."
Lời này của Trần Thu Dĩnh vừa thốt ra, mấy người đang ngồi lập tức im lặng. Vương Tiểu Long lập tức huých tay Trần Thu Dĩnh, nhắc nhở cô nói sai rồi.
Còn không phải sao, ở đây đâu chỉ có Kiều Tử Mạc, còn có cả Nghiêm Du Thành nữa! Lời này của Trần Thu Dĩnh rõ ràng sẽ làm Nghiêm Du Thành cảm thấy khó xử.
"À, ta không có ý đó... Ý ta là..." Trần Thu Dĩnh định chữa lại, nhưng vừa nhìn mặt lạnh của Nghiêm Du Thành, lại nhìn bộ mặt muốn xem kịch vui của Kiều Tử Mạc, cô lập tức cảm thấy nghẹn lời.
Xong rồi.
Lần này đắc tội Nghiêm Du Thành mất rồi.
Đều tại tên nhóc Kiều Tử Mạc gây họa!
Quả nhiên dù có bao nhiêu năm đi chăng nữa, Kiều Tử Mạc vẫn là người giỏi gây chuyện! Ô ô ô... lần này làm sao đối mặt với Nghiêm Du Thành đây?
Mấy năm nay, do có quan hệ với Vương Tiểu Long, Trần Thu Dĩnh và Nghiêm Du Thành cũng qua lại rất gần. Vì quen thuộc nên Trần Thu Dĩnh cũng biết tính tình của Nghiêm Du Thành, hắn không còn làm Trần Thu Dĩnh cảm thấy chán ghét như trước nữa, ngược lại, có đôi khi Trần Thu Dĩnh còn thấy hắn thật đáng thương.
Có nhiều thứ, có một số người nhất định là khách qua đường trong đời ngươi, có kiên trì đến đâu cũng vô ích.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận