Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 321: Nếu như ta nói thích ngươi (length: 4073)

Nghiêm Du Thành có chút khóe miệng nhẹ cười, nhíu mày, lộ ra một cái mị hoặc tươi cười.
"Thế nhưng ta không nhìn thấy thành ý của ngươi a!"
Hắn hơi cúi đầu, chuyên chú nhìn Hàn Nặc, chờ nàng mở miệng gọi hắn "Sư huynh".
"Sư... Sư huynh." Hàn Nặc cổ thật lớn dũng khí, rốt cuộc gọi ra khỏi miệng, thế nhưng thanh âm lại thấp đến mức cơ hồ nghe không được.
"Cái gì? Ngươi hôm nay là chưa ăn cơm sao, có thể hay không lớn tiếng một chút! Cho ngươi thêm một cơ hội."
Hàn Nặc cổ họng có chút giật giật, hít một hơi: "Sư huynh."
Nghiêm Du Thành vụng trộm cười, trong ánh mắt cũng mang theo ý cười, bất quá hắn vẫn còn bất mãn nói với Hàn Nặc: "Vẫn quá nhỏ tiếng, ta đều nghe không rõ!"
Hàn Nặc bĩu môi, trừng mắt Nghiêm Du Thành: "Ngươi... !"
Cái tên Nghiêm Du Thành này rõ ràng là đang cố ý gây khó dễ cho nàng mà!
Nàng xác thực là không nói lớn tiếng lắm, nhưng cũng đâu đến mức hoàn toàn nghe không rõ được chứ!
"Ta cái gì? Ngươi nếu không muốn nhận ta làm sư huynh cũng được, vậy ngươi cứ ra ngoài tiếp tục theo Vương Tiểu Long làm trợ lý quầy bar đi, hoặc là đi cọ sàn, lau bàn, ta cũng sẽ không cản ngươi!"
"Sư huynh!" Hàn Nặc rốt cuộc không thèm đếm xỉa, lập tức lớn tiếng hét lên: "Xin sư huynh dạy ta làm bánh gato đi!"
Nghiêm Du Thành nhún vai, rốt cuộc cảm thấy hài lòng.
"Tốt, sư muội."
Hàn Nặc không kìm được rùng mình một cái, sư huynh, sư muội gọi nhau như thế này thật sự quá kỳ quái.
Bất quá nàng lại không dám lập tức nói với Nghiêm Du Thành là không muốn hắn gọi nàng "Sư muội".
"Vậy sư huynh, bây giờ chúng ta muốn làm gì nha?" Nhìn đồng hồ, cũng sắp đến chín giờ, không sai biệt lắm đến giờ làm việc.
"Mở sớm sẽ a!"
"A?" Sớm sẽ là thứ gì?
"Đi thôi."
"Đi đâu a?"
"Không phải đã nói với ngươi mở sớm sẽ sao? Sao ngươi ngốc vậy! À, cũng phải. Hình như ngươi đến đây còn chưa tham gia sớm sẽ lần nào. Thực ra cũng không có gì, chỉ là mọi người tập hợp một chỗ trò chuyện thôi, sắp xếp một chút công việc. Không cần khẩn trương."
Hàn Nặc rốt cuộc có chút hiểu ra.
Sớm sẽ, hẳn là cái lúc nàng mới đến, nhìn thấy Nghiêm Du Thành đứng ở quầy bar phía trước lạnh như băng mắng người phải không?
Lúc ấy nàng còn bị giật mình đâu.
Cảm thấy Nghiêm Du Thành như vậy, rất giống hình tượng bá đạo tổng giám đốc trong phim truyền hình, khuôn mặt băng sơn không chút biểu cảm, nói năng dứt khoát, ngược lại cũng có chút dáng vẻ ông chủ nhỏ.
Khi Hàn Nặc theo Nghiêm Du Thành đi ra ngoài, quả nhiên thấy rất nhiều cô gái đều đến, hơn nữa còn rất tự giác đứng thành hai hàng trước quầy bar.
Nghiêm Du Thành cười khẽ gật đầu với mọi người.
"Mọi người buổi sáng tốt lành!"
Người phía dưới cũng lập tức đồng thanh trả lời: "Thành ca buổi sáng tốt lành!"
Hàn Nặc hơi nghi hoặc. Sao hôm nay lại khác với lần trước nàng thấy thế, hình như mọi người đều vui vẻ hòa thuận, cả Nghiêm Du Thành cũng biến thành một anh trai hòa ái dễ gần.
Bất quá nàng cũng không nghĩ tới, mọi người lại gọi Nghiêm Du Thành là Thành ca, nàng còn tưởng chỉ có Vương Tiểu Long gọi như vậy thôi chứ!
Nhưng những nhân viên này rõ ràng có rất nhiều người lớn tuổi hơn Nghiêm Du Thành mà.
Nghiêm Du Thành cười kéo Hàn Nặc đến bên cạnh, sau đó giới thiệu với tất cả nhân viên: "Vị này là đồng nghiệp mới tới, chắc hẳn mọi người đã thấy qua rồi nhỉ? Hôm nay chính thức giới thiệu với mọi người! Cô ấy tên là Hàn Nặc."
Phía dưới lập tức có người xen vào nói: "Gặp rồi, gặp rồi, đương nhiên gặp rồi! Cô gái mà Thành ca đích thân mang đến chúng ta sao có thể không chú ý được?"
Trong giọng nói tràn đầy sự trêu chọc.
Hàn Nặc trợn tròn mắt, nhìn những người phía dưới, sao ai nấy đều cười ái muội như vậy? Giống như giữa nàng và Nghiêm Du Thành có mối quan hệ gì mờ ám ấy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận