Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 2897: Làm giả hoá thật 12 (length: 3818)

Xem ra hôm nay Mao Thu Minh tặng quà cũng coi là đúng ý rồi, Tiểu Bố Đinh thật sự rất thích những thứ đồ kiểu rất dễ thương, rất đậm chất thiếu nữ này, sau đó lại làm cho nàng cảm thấy rất ấm áp.
Mao Thu Minh đưa nàng con chim cánh cụt nhỏ, nàng là thật rất thích, chứ không phải là nói lời an ủi Mao Thu Minh.
Thời gian không còn sớm, Mao Thu Minh hẳn là cũng muốn đưa Tiểu Bố Đinh về nhà.
"Ta đưa ngươi về nhé?"
"Ừ."
Đến dưới lầu, Tiểu Bố Đinh đột nhiên hỏi: "Niệm Niệm hiện tại cũng ở khu này à?"
"Đúng vậy, ngay từ đầu nàng còn muốn tìm ngươi ở cùng đó."
"Đúng vậy, Niệm Niệm có tìm ta, muốn ta cùng nàng ở chung, nàng còn nói nàng ở một mình sẽ cảm thấy cô đơn. Nhưng ta không đồng ý."
"Ngươi đừng để ý đến nàng, nàng đó cứ ba bữa nửa tháng lại có trò mới, ta cũng không biết cả ngày nàng nghĩ gì nữa. À, đúng rồi, hôm qua nàng còn nói với ta là nàng tìm được công việc mới nha, không biết là việc gì!"
Mặc dù Mao Thu Minh đã quen với dáng vẻ này của Tô Niệm Niệm, nhưng hắn vẫn cảm thấy Tô Niệm Niệm là một người làm hắn rất lo lắng.
Đến khi nào Tô Niệm Niệm mới có thể bớt nghịch ngợm đây, chắc bố mẹ hắn cũng sẽ không để hắn xen vào chuyện của Tô Niệm Niệm nữa. Cũng bởi vì Tô Niệm Niệm luôn làm người ta không yên lòng, nên gia đình hai bên mới mong nàng có thể ở gần Mao Thu Minh. Ít nhất như vậy Mao Thu Minh có thể ngày ngày trông chừng nàng, cũng không để nàng làm ra chuyện gì quá đáng.
"Niệm Niệm thông minh như vậy, nàng biết chừng mực mà. Đúng rồi, tối nay nàng hẹn hò với ai thế? Không phải nàng mới đến đây chưa đầy một tháng sao, đã quen bạn mới rồi à?"
"Ai biết nàng đâu, nàng cứ tối ngày ở bên ngoài lăng xăng, quen ai ta cũng không thấy lạ. Nhưng nàng nói với ta, nàng chỉ muốn ra ngoài gặp gỡ mấy soái ca thôi. Ai mà biết được."
"Chuyện đó cũng bình thường thôi mà, chúng ta cũng còn trẻ mà, Niệm Niệm chỉ là hơi hoạt bát thôi, nhưng mà nàng làm việc gì cũng biết chừng mực cả, ngươi đừng lo. Lát nữa gọi điện thoại cho nàng thử xem, hỏi nàng đang ở đâu."
"Ta mới lười quan tâm nàng! Nàng lớn thế rồi, ta mà chuyện gì cũng để ý đến nàng thì nàng lại thấy mất tự do!"
"Nhưng mà ngươi không sợ nàng gặp chuyện gì sao? Ngươi không phải là anh trai của nàng sao, có anh trai nào lại bỏ mặc em gái?"
"Ừm..."
Mao Thu Minh vừa mới gật đầu thì đột nhiên nhìn thấy hai người đang đi tới, cùng lúc đó, Tiểu Bố Đinh cũng nhìn thấy hai người đó.
Bọn họ lại là Tô Niệm Niệm và Tạ Nguyên...
Lúc ấy không chỉ có Tiểu Bố Đinh và Mao Thu Minh ngây người, mà ngay cả Tạ Nguyên và Tô Niệm Niệm cũng không biết phải làm sao, đặc biệt là Tạ Nguyên, hắn vốn không nghĩ đến mình sẽ gặp Tiểu Bố Đinh ở đây.
Hắn ngạc nhiên, sững sờ, không phải vì thấy Tiểu Bố Đinh đi ra từ nhà Mao Thu Minh vào giờ này, mà là hắn cảm thấy việc hắn đưa Tô Niệm Niệm về rồi bị Tiểu Bố Đinh bắt gặp là chuyện đặc biệt khó xử, giống như hắn làm sai điều gì đó vậy.
Hơn nữa Tạ Nguyên vốn không định đưa Tô Niệm Niệm về tận nhà, dù sau đó hắn có đồng ý đưa Tô Niệm Niệm về, thì cũng chỉ định đưa đến bên ngoài cổng khu nhà thôi rồi đi. Nhưng Tô Niệm Niệm cứ nhõng nhẽo, làm nũng đáng thương năn nỉ mãi, đồng thời Tô Niệm Niệm còn nói nàng vừa mới chuyển đến phòng trọ của Tạ Nguyên, nên nhất định phải nhờ Tạ Nguyên qua xem nàng có bày bừa trong nhà không, như thế nàng mới yên tâm được.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận