Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 02: Ta là ai (length: 5672)

Tự xưng là Vu thúc thúc, bác sĩ đành phải bất đắc dĩ lắc đầu, quay người đối bên người nam sinh nói: "Qua sơ bộ phán định, Tiểu Nặc đúng là triệu chứng mất trí nhớ. Còn nguyên nhân cụ thể, lát nữa chúng ta sẽ tiến hành kiểm tra cặn kẽ cho nàng. Đúng rồi, Lâm Việt, cha mẹ ngươi lúc nào đến?"
"Cũng sắp đến."
"Vậy thì tốt, chờ bọn họ đến rồi, chúng ta sẽ nói kỹ càng hơn một chút. Bây giờ ngươi cứ nói chuyện với Tiểu Nặc nhiều vào, biết đâu nàng lại nhớ ra được chút gì!"
"Được rồi, Vu thúc thúc."
Chờ bác sĩ đi, nam sinh mới ngồi trở lại bên giường của cô gái.
"Ngươi tên Lâm Việt?" Cô gái hiếu kỳ hỏi. Xem ra hắn thật không phải là anh trai của nàng rồi, ngay cả họ cũng không giống.
"Ừm." Nam sinh có vẻ không vui, trả lời một tiếng trầm thấp.
"Lâm nào, Việt nào?" Cô gái vẫn dây dưa không bỏ hỏi.
Nam sinh cố gắng gạt đi tâm trạng thất lạc của mình. Bây giờ không phải lúc hắn nên đau khổ, Tiểu Nặc cái gì cũng không nhớ rõ, bây giờ cô ấy càng cần hắn hơn. Còn nữa, Vu thúc thúc vừa nói chẳng phải sao? Muốn nói chuyện với Tiểu Nặc nhiều, nàng biết càng nhiều, cũng sẽ càng có thể giúp nàng khôi phục ký ức.
"Lâm trong rừng cây, Việt..." Lâm Việt đột nhiên dừng lại, hắn nhớ tới trước kia cũng từng cùng Hàn Nặc nói chuyện về đề tài này.
...
"Về sau ngươi không được nói với người khác là ngươi tên là Việt siêu việt."
"Vậy phải nói sao?"
"Phải nói là càng ngày càng thích Hàn Nặc."
"Đâu có ai giới thiệu tên mình với người khác như vậy?"
"Ta mặc kệ."
Ký ức mắc nghẹn trong cổ họng, Lâm Việt cúi đầu cười yếu ớt: "Việt là siêu việt Việt."
Tiểu Nặc đã mất trí nhớ, nàng hẳn là cũng không nhớ hắn là bạn trai của nàng chuyện này đi, cho nên những chuyện trước kia đã nói, hiện tại không thể nói được nữa rồi.
"Lâm Việt. Lâm trong rừng cây, siêu việt Việt." Cô gái nhẹ nhàng nhớ lại, "Vậy ta thì sao? Là Hàn nào, Nặc nào?"
"Hàn trong Hàn Quốc, Nặc trong lời hứa."
"Ừm, biết rồi. Vậy quan hệ của chúng ta là gì?" Kỳ thật đây mới là điều Hàn Nặc quan tâm nhất. Nàng tỉnh dậy nhìn thấy người đầu tiên là Lâm Việt, vậy hẳn là hắn là người rất thân với nàng. Nhưng mà hắn không phải anh trai nàng, vậy hắn rốt cuộc là người nào của nàng? Anh họ?
Còn nữa, từ nãy đến giờ cũng không thấy ai nhắc đến ba mẹ của nàng. Mà cha mẹ Lâm Việt nói rõ ràng là cha mẹ của hắn, họ có quan hệ gì với nàng? Tại sao nàng nhập viện rồi, lại phải nhờ họ tới chăm sóc?
Thật nhiều nghi vấn giấu trong lòng Hàn Nặc, nàng phải từ từ giải quyết.
"Ngươi đoán xem?" Lâm Việt không trả lời thẳng vấn đề của Hàn Nặc, vì hắn không muốn chính mình nói ra hai chữ "bạn trai".
"Ngươi không phải anh trai ta, vậy là anh họ?"
Lâm Việt lắc đầu.
Không phải anh họ? Hàn Nặc nhanh chóng suy nghĩ. Trời ạ, không lẽ hắn là chồng nàng? Cho nên cha mẹ hắn mới muốn tới chăm sóc nàng?
Giải thích như vậy nghe thật hợp lý.
Nhưng nàng vừa cẩn thận nhìn qua Lâm Việt một lần. Mặt này, vẻ ngoài này, trông không đến hai mươi tuổi nha. Còn mình, Hàn Nặc không thấy được mặt mình, cũng quên luôn là bây giờ mình bao nhiêu tuổi. Cái này, cái này, cái này...
"Em họ?"
Lâm Việt có chút thất vọng, người đang thẳng lưng bỗng chốc chùng xuống.
Được thôi, xem ra lại đoán sai rồi. Lẽ nào, lẽ nào là bạn trai? Hàn Nặc nháy nháy mắt, nhìn Lâm Việt từ trên xuống dưới một lần. Làn da trắng, lông mày rậm, đôi mắt biết cười, chiếc mũi thẳng, hàm răng trắng như ngọc, còn cả chiều cao hơn 180cm...
Oa oa oa, quá hoàn hảo đi.
Này, đây thật sự là bạn trai của nàng sao? Không được, không được. Sao lại có thể si tình như vậy, phải bình tĩnh!
"Tiểu Nặc, ngươi đang nhìn cái gì?" Lâm Việt khó hiểu hỏi.
Hàn Nặc căng thẳng thở ra một hơi, nhưng mặt vẫn đỏ lên.
"Không nhìn gì hết." Sau đó nở nụ cười che giấu sự lúng túng của mình.
"Vậy ngươi còn muốn đoán nữa không?"
"Ta..." Hàn Nặc vừa định trả lời, cửa phòng bệnh đột ngột bị người mở ra, vội vàng bước vào hai người.
Hàn Nặc cẩn thận nhìn, một nam một nữ, đều tầm hơn bốn mươi tuổi, đây chắc là cha mẹ Lâm Việt.
Người phụ nữ vừa vào phòng liền chạy ngay đến chỗ Hàn Nặc.
"Tiểu Nặc, con cuối cùng cũng tỉnh! Làm mẹ nuôi hết hồn."
Hàn Nặc nhất thời không biết phải trả lời sao. Dù gì nàng cũng mới tỉnh dậy không lâu, vừa mới quen biết Lâm Việt một chút, lập tức lại có hai người xa lạ, thật làm nàng có chút bối rối. Mặc dù có thể họ là người rất thân với nàng.
Đúng rồi, mẹ nuôi? Người phụ nữ trước mặt là mẹ nuôi của nàng? Vậy Lâm Việt là anh trai của nàng rồi?
Hàn Nặc quay đầu nhìn Lâm Việt. May mà vừa nãy nàng không nói ra chữ bạn trai, không thì quá mất mặt.
Lâm Việt thấy Hàn Nặc nhìn mình chằm chằm, tưởng nàng đang cầu cứu. Hắn cũng đã kịp phản ứng, cha mẹ bây giờ vẫn chưa biết Tiểu Nặc bị mất trí nhớ.
"Mẹ, Tiểu Nặc bị mất trí nhớ rồi. Có lẽ bây giờ không biết mẹ đâu."
"Cái gì?" Giọng nữ và giọng nam đồng thời vang lên.
Lâm Việt hiểu rõ phản ứng của họ, vì ngay từ đầu hắn cũng vậy. Hắn bước tới, nhẹ nhàng nắm tay cha mẹ: "Ba, mẹ, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi."
Rồi quay đầu dặn dò Hàn Nặc: "Chúng ta đi tìm Vu thúc thúc một lát, em cứ đợi ở đây nha."
Hàn Nặc nhẹ gật đầu, Lâm Việt mới dẫn cha mẹ mình ra khỏi phòng bệnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận