Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 2698: Tai nạn xe cộ 1 (length: 3841)

"À, thì ra ngươi cũng biết buồn bực à? À..."
Chu Tiểu Nghiên còn tưởng rằng giống như Kiều Diệc, nhiều năm chỉ biết có công việc, sẽ không hiểu được chữ "buồn bực" viết như thế nào đâu. Phải biết, cho dù là mỗi ngày ở nhà, cũng thoải mái hơn so với mỗi ngày ở công ty làm việc, chưa từng biết nghỉ ngơi chứ?
Huống chi, hắn dù ở nhà không ra khỏi cửa, cũng chẳng cần làm gì cả, việc nhà lớn nhỏ, giặt quần áo, nấu cơm, quét dọn, dọn dẹp phòng ở, chẳng phải đều do nàng làm sao?
"Ta đương nhiên biết buồn bực chứ. Ngươi cho rằng ta là siêu nhân à, ta cũng chỉ là một người bình thường thôi." Đồng thời, hắn cũng không phải người bệnh tật gì, hắn khỏe mạnh mà, cả ngày ở trong phòng, còn phải giả bộ thành người bệnh, đúng là phiền muộn.
"Thế nhưng mà thương thế của ngươi thật sự có thể ra ngoài rồi sao, bên ngoài rất lạnh."
"Không sao, ngươi nhìn ta bây giờ không phải là vẫn tốt sao? Ta là đàn ông, không sao."
"Thôi được, ngươi muốn đi thì đi đi. Dù sao với loại thiếu gia như ngươi, cũng khó có được cơ hội trải nghiệm cuộc sống như vậy."
"Được. Nhưng mà thân thể ta còn chưa hồi phục hoàn toàn, đi ra ngoài ngươi phải đỡ ta."
"Ôi chao, ngươi... ?"
"Ta sao? Chẳng phải ngươi nói muốn chăm sóc ta sao? Giờ bảo ngươi đỡ ta một chút cũng không chịu à?"
"Là chính ngươi muốn đi theo, ta đâu có nhất định bắt ngươi đi cùng."
"Đúng đó, ta chính là muốn đi."
Cuối cùng, Chu Tiểu Nghiên cũng hết cách, dù sao bây giờ Kiều Diệc ngày càng vô lại, nàng cũng chẳng làm gì được hắn. Nhưng mà Kiều Diệc chủ yếu muốn đi cùng nàng mua đồ ăn, trong lòng nàng thật ra vẫn rất vui.
Cùng người mình thích, cùng nhau dạo phố, cùng nhau mua đồ ăn, cùng nhau nấu cơm, luôn là điều Chu Tiểu Nghiên mơ ước.
"Vậy được rồi. Thế nhưng nếu ngươi muốn ra ngoài thì phải về phòng mình thay quần áo đi."
"Ngươi không giúp ta thay sao?"
"Ta... ?"
Từ trước đến giờ, vì Kiều Diệc bị thương nên quần áo đều do Kiều Tử Mạc thay cho hắn. Đương nhiên rồi, đây chỉ là lừa Chu Tiểu Nghiên, bên ngoài thì là Kiều Tử Mạc thay quần áo, lau người cho Kiều Diệc, nhưng thực chất thì, đương nhiên mấy việc này đều do Kiều Diệc tự làm.
Hắn nào có bị thương, hắn khỏe re à.
Đó chẳng qua là chướng nhãn pháp thôi.
"Đúng đó, giờ Tiểu Mạc không có ở đây, không phải ngươi thay cho ta thì ai thay cho ta?"
"Nhưng mà..."
"Nhưng mà cái gì? Thay quần áo cho ta, có gì khó khăn sao?"
"Đương nhiên khó xử chứ, nam nữ khác biệt, ngươi không biết sao?"
"Ta biết chứ. Thế nhưng mà ngươi biết nam nữ khác biệt mà vẫn mỗi ngày ở đây chăm sóc ta, ở cùng ta đó thôi."
"Vậy không giống nhau."
"Sao lại không giống? Người khác nhìn vào, quan hệ của ngươi với ta, chính là ở chung rồi."
"Kiều Diệc! !"
"Thôi, ta chỉ đùa với ngươi thôi." Kiều Diệc đột nhiên cười nói, sau đó tự mình đứng dậy, đi về phòng hắn.
"Xem ngươi làm ta sợ chưa này. Yên tâm đi, bây giờ ta đã gần như khỏi hẳn, không cần ngươi giúp ta thay quần áo. Với lại, ta cũng không muốn để ngươi giúp ta thay đồ."
"Ờ." Chu Tiểu Nghiên nghe vậy rốt cuộc cũng yên tâm phần nào, nhưng ngoài miệng vẫn cứng đầu, "Cứ như tôi muốn giúp ngươi thay ấy, đã ngươi khỏi gần hết rồi, vậy sau này việc gì cũng tự mình làm, được không?"
Rất nhanh, Kiều Diệc về phòng thay bộ đồ đi ra ngoài, Chu Tiểu Nghiên cũng đã chuẩn bị xong, hai người cùng nhau ra cửa.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận