Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 2160: Quyết định dù sao cũng so lựa chọn khó 11 (length: 3718)

Thật ra Kiều Tử Mạc cố ý chờ ở chỗ này, cũng không phải là hắn thật sự có chuyện gì đặc biệt quan trọng nhất định phải nói với Hàn Nặc, mà là hắn không muốn lại đơn độc hẹn Hàn Nặc.
Hắn cố ý ở dưới lầu công ty chờ, chính là vì có thể cùng chờ Hàn Nặc và Lâm Việt, sau đó cùng nhau hẹn bọn họ, tiện thể nói vài câu, như vậy cũng tránh cho người khác hiểu lầm.
Nếu như hắn liên tục hai ngày hẹn Hàn Nặc ra ngoài nói chuyện phiếm, không nói Lâm Việt để ý hay không, chỉ sợ người khác trong công ty biết đều sẽ thấy kỳ lạ.
Bọn họ liền tùy tiện tìm một quán ăn điểm tâm, Kiều Tử Mạc một mình gọi chút đồ ăn, còn Hàn Nặc và Lâm Việt đều chỉ muốn uống cà phê.
"Được rồi, Kiều Tử Mạc, nhanh nói chuyện ngươi muốn nói đi."
"Ta nói Lâm Việt, ngươi cứ bận rộn như vậy sao? Thỉnh thoảng cho ngươi rảnh rỗi uống ly cà phê, ngươi còn thúc giục? Có hiểu biết gì về tư tưởng không hả? Ai, ta thấy ngươi sắp đuổi kịp anh ta rồi. Ngươi nói ta ở nhà thì anh ta như thế, ở chỗ này đi làm thì ngươi cũng vậy! Còn để người ta sống hay không?"
"Công việc của bọn ta có làm phiền gì đến ngươi à?" Lâm Việt khó hiểu hỏi.
"Đương nhiên là làm phiền ta rồi chứ. Ngươi xem, các ngươi đều cố gắng làm việc như vậy, liền làm nổi bật mỗi mình ta lêu lổng chơi bời, không làm việc đàng hoàng. Mà thật ra ta cũng rất cố gắng được không? Nhưng lại bị ánh sáng của các ngươi che mất, ngươi nói ta có oan ức không chứ!"
"Ừ."
"Ừ cái đầu ngươi! Hàn Nặc, ngươi cũng quản người nhà ngươi đi! Nếu hắn mà thành giống anh ta, sau này trong lòng chỉ có công việc, đến cả thời gian ăn điểm tâm cũng không có cùng ngươi, xem ngươi đến lúc đấy có nước mà khóc!"
"Nhà ta Lâm Việt không phải như vậy đâu. Hơn nữa đàn ông mà, lấy sự nghiệp làm trọng, rất tốt."
"Đúng đó, mặc kệ ta bận công việc thế nào, vợ ta trong lòng vẫn là vị trí số một."
"Phì..." Kiều Tử Mạc che ngực lại, "Ta cự tuyệt ăn thức ăn cho chó! Thôi được rồi, chúng ta vẫn là nói chuyện chính đi."
"A, ngươi cuối cùng cũng muốn nói chuyện chính." Lâm Việt cười thầm.
"Cho nên Lâm Việt, ngươi là cố ý đấy hả?"
"Không phải mà."
"Được rồi, được rồi, không nói nhiều với ngươi. Dù sao hai người các ngươi, ta chỉ có một người, ta cũng không nói lại được các ngươi, các ngươi còn thỉnh thoảng tú ân ái chọc tức ta, ta có dễ dàng gì đâu! Ta vẫn là nói chuyện chính sự, nói xong nhanh chóng chuồn cho rồi."
"Ừ." Lâm Việt lại lần nữa buông tay.
"Hàn Nặc, ngươi biết tối qua ta đi làm chuyện gì không?" Kiều Tử Mạc ngẩng đầu nói với Hàn Nặc.
"Chuyện gì thế?"
"Tối qua Vu Hàn say rượu, hơn nửa đêm một mình ở quán bar. Cô bạn Tiểu Nghiên nhà ngươi gần 12 giờ gọi điện thoại cho ta, nhờ ta đi giúp cô ấy, đưa Vu Hàn về nhà!"
"Hả?" Còn có chuyện như vậy, sao nàng không biết?
Cũng đúng, Tiểu Nghiên đã tìm Kiều Tử Mạc, vậy khẳng định chính là không muốn làm phiền đến nàng, cho nên không nói với nàng cũng có thể hiểu được.
"Thế nào, có phải ngươi cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy? Ngươi nói ngươi bất quá chỉ là một mình kêu Chu Tiểu Nghiên đến nhà ăn cơm, có một lần không kêu Vu Hàn thôi, mà hắn thế mà lại đi quán bar mua say. Xem ra, đây quả thực là một chuyện phiền phức lớn đấy!"
"Sao ngươi biết Vu Hàn là vì ta không gọi hắn cùng đến nhà ăn cơm, cho nên mới đi quán bar uống say? Có lẽ người ta còn có chuyện khác thì sao, ví dụ như chuyện vui, cũng muốn uống rượu chúc mừng đấy. Hơn nữa cho dù là chuyện không vui, cũng chưa chắc đã liên quan đến ta đúng không?"
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận