Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 2670: Thiên vị 13 (length: 3571)

"Ai..."
Kiều Tử Mạc ở đầu dây bên kia ai oán thở dài, một loại điềm báo chẳng lành a.
"Làm sao vậy?"
Nghe giọng điệu này của Kiều Tử Mạc, Hàn Nặc còn sốt ruột hơn cả hắn.
"Còn không phải là chuyện đó, sắp đến năm sao rồi, ngươi biết, đám người trẻ tuổi kia sợ nhất chuyện gì không?"
"Xem mắt."
"Đoán đúng rồi!!"
"Không thể nào, bác và dì, bây giờ còn muốn sắp xếp cho Kiều Diệc đại ca đi xem mắt sao?"
"Đúng vậy. Bởi vì mẹ ta nói, nếu anh trai ta không đi xem mắt, bọn họ liền sẽ sắp xếp cho ta đi xem mắt. Mà anh ta, biết ta không thích chuyện xem mắt này, nên liền trực tiếp quyết định, thôi thì cứ tùy duyên đi. Thật ra nếu ta biết, bố mẹ ta nói như thế, ta thà người đi là ta. Dù sao không phải chỉ là xem mắt sao, ta thấy ta có thể ứng phó những người đó còn tốt hơn anh ta."
"Ai..."
Hàn Nặc nghe cũng thở dài.
"Nhưng mà ngươi yên tâm, anh trai ta chỉ đi xem mắt thôi, hắn sẽ không phản bội Tiểu Nghiên." Kiều Tử Mạc sợ Hàn Nặc suy nghĩ nhiều, lập tức nói thêm.
"Ta đương nhiên là tin tưởng Kiều Diệc đại ca rồi, ta thở dài này là vì cảm thấy anh ấy cũng quá khổ cực. Để ta mặc niệm cho anh ấy chút."
"Nhưng mà có vẻ bố mẹ ta thật sự sốt ruột, thấy anh trai ta đã hơn ba mươi tuổi, mà vẫn không có ý muốn kiếm bạn gái, sao bọn họ không lo lắng cho được? Thêm nữa, hai người họ lại về hưu sớm, hai lão nhân ở nhà cả ngày ăn không ngồi rồi, chẳng phải là nghĩ mấy chuyện xem mắt, sinh con này sao? Ta với anh ta nói là, bằng không thì tìm chuyện gì khác cho bố mẹ làm, để họ không nhàm chán, vậy bọn họ sẽ không suốt ngày dồn hết sự chú ý lên anh em chúng ta."
"Ừm, đây cũng là một biện pháp hay. Nhưng có vẻ Kiều Diệc đại ca vẫn phải chịu khổ một phen, ai, ai bảo hắn là anh cả."
"Ngươi biết không? Hôm qua ta đã nói với mẹ ta thế này, ta nói họ, cả ngày chỉ ép anh con đi xem mắt, nói anh ấy lớn tuổi rồi mà không chịu tìm bạn gái. Nhưng rõ ràng là trước kia anh ấy có bạn gái rồi mà, chính hai người bắt chia rẽ, giờ lại trách anh con không biết tìm bạn gái!!"
"Ngươi mà cũng dám lớn gan nói thế với ba mẹ!"
"Có gì đâu, trước mặt họ ta thích nói gì thì nói nấy. Nhưng thật ra là ta muốn dò xét ý bố mẹ thế nào thôi. Xem hiện giờ mức độ chấp nhận Chu Tiểu Nghiên của bọn họ, rốt cuộc lớn đến đâu."
"Vậy kết quả sao rồi?"
"Thảm vô cùng."
Hàn Nặc: "..."
Được thôi, xem ra con đường này thật sự còn phải đi dài dài, tình hình không được lạc quan cho lắm, vẫn nên bàn lại sau.
"Vậy được rồi, các ngươi tiếp tục cố gắng đi, ta phải đưa Tiếu Tiếu về rửa tay thay quần áo, rồi đi ăn cơm."
"OK, chúc mừng năm mới!"
"Chúc mừng năm mới, gửi lời hỏi thăm của ta đến ba mẹ ngươi, cả Kiều Diệc đại ca nữa."
"Biết rồi. Chờ qua năm xong, ta sẽ dẫn bố mẹ tới nhà các ngươi chơi."
"Tốt."
Hàn Nặc kết thúc cuộc trò chuyện với Kiều Tử Mạc, mà bên kia, Chu Tiểu Nghiên cũng đã dẫn Lâm Tiếu Tiếu một lần nữa tạo ra một chú thỏ mới rồi.
Chú thỏ nhỏ mới này, trông không to bằng cái mà Chu Tiểu Nghiên đã tạo ban đầu, cũng không hoàn chỉnh, đẹp mắt bằng, nhưng lại nhìn ra được, đó là do chính tay con bé nặn. Rất nhiều thứ, phải không hoàn hảo, thì mới chân thật hơn, đúng không!
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận