Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 2130: Chân tướng 9 (length: 3806)

"Vì sao vậy?" Chu Tiểu Nghiên có chút không hiểu hỏi, "Chẳng lẽ ngươi và tỷ phu như bây giờ không phải rất tốt sao? Tỷ phu công việc bận rộn như vậy, ngươi ở bên cạnh hắn làm phụ tá, cũng có thể tiện chăm sóc hắn. Hơn nữa ngươi làm phụ tá cho hắn, tỷ phu cũng có thể yên tâm hơn mà. Còn nữa là, như vậy mỗi ngày gặp nhau, không phải rất tốt sao? Tỷ tỷ ngươi lại nói, nếu như bây giờ cho ngươi chọn lại, ngươi sẽ không làm lựa chọn như vậy!"
Có thể mỗi ngày cùng người mình yêu ở cùng một chỗ, đây là biết bao người ao ước ý nghĩ. Trước kia Chu Tiểu Nghiên cũng từng mơ mộng như vậy, cho nên khi đó nàng mới liều mạng muốn vào Kiều thị làm việc.
Mà tỷ tỷ bây giờ lại nói không muốn như vậy?
"Đúng đó, nếu như bây giờ cho ta chọn, ta mới không muốn chỉ làm phụ tá cho Lâm Việt ca ca đâu, ta muốn ngang hàng với hắn! Rõ ràng chúng ta cùng một trường đại học, cùng một chuyên ngành tốt nghiệp, tại sao hắn có thể làm tổng giám đốc, còn ta chỉ có thể làm phụ tá cho hắn? Hừ!"
"Ờ..."
Được thôi, Chu Tiểu Nghiên tuyệt đối không ngờ, tỷ tỷ nàng lại có lý do này! Cho nên đây chỉ là tùy tiện giận dỗi nói một chút mà thôi, nàng kỳ thật vẫn là rất muốn ở bên cạnh tỷ phu mỗi ngày, chỉ là một hai phải khẩu thị tâm phi giả bộ kiêu căng, chết không thừa nhận mà thôi.
Haizz, xem ra chuyện tình cảm của vợ chồng nhà người ta, một con cẩu độc thân như nàng là không hiểu được rồi.
"Còn nữa đó, người ta thường nói xa nhau một chút còn hơn tân hôn, còn ta và Lâm Việt hiện tại, cả ngày đều ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, ta sợ có một ngày hắn sẽ chán ngấy ta. Đặc biệt là ở công ty phải đối mặt với ta, về đến nhà vẫn phải đối mặt với ta, ngươi nói hắn có thấy phiền không?"
"Sẽ không." Chu Tiểu Nghiên khẳng định lắc đầu, "Ta thấy hai người các ngươi chung đụng rất tốt mà, tỷ tỷ, sao ngươi phải lo lắng như vậy? Thì ra ngươi cũng có nỗi lo như vậy? Ai, thật là nghĩ không ra."
"Ta chán đó mà, nên tùy tiện nghĩ ngợi không được sao?"
"Chán!" Lần này Chu Tiểu Nghiên mới là triệt để im lặng, nàng liếc nhìn Hàn Nặc, được thôi, thì ra đều là trêu nàng chơi đó hả?
Còn ghen tị người ta xa nhau còn hơn tân hôn, muốn thật để hai người các ngươi thường xuyên không gặp, ta xem đến lúc đó người buồn bực sẽ là ai!
Cho nên có một số người đúng là ở trong phúc mà không biết phúc, nên mới cả ngày tự tìm chuyện nhàm chán mà nghĩ. Giống như rất nhiều người, rõ ràng có người thích, nhưng lại không thể ở bên nhau, họ đâu có những nỗi lo này chứ.
Tình yêu cái loại đồ vật này, từ xưa đến nay đều là xa xỉ phẩm, bởi vì nó không phải là thứ ngươi cố gắng liền có thể có được, cũng không phải dựa vào tiền tài liền có thể mua được. Người ta thường nói, tình yêu có thể gặp nhưng không thể cầu, cho nên cứ cam chịu số phận đi, bằng không thì cứ thỏa hiệp đi.
Có rất nhiều người, cuối cùng không phải lấy người mình yêu đó sao, người càng lớn thì phỏng đoán càng dễ thỏa hiệp. Áp lực xã hội, áp lực cuộc sống, còn có áp lực gia đình, rất nhiều yếu tố bên ngoài sẽ đè ép người ta không thở nổi.
Cho nên đến cuối cùng, ngươi sẽ cảm thấy quá mệt mỏi, rồi sau đó sẽ nghĩ đến việc từ bỏ.
"Được rồi, không trêu ngươi nữa. Ngươi còn nhỏ, còn có cả thanh xuân tươi đẹp để mà vẫy vùng, cho nên cũng đừng có so đo với những người nội trợ như chúng ta. Ha ha ha..."
Thế mà còn cười được đấy, hừ, nàng rõ ràng không hề nghe ra được lời xin lỗi trong ngữ điệu của tỷ tỷ, nàng ấy cố ý đến chọc tức khoe khoang đấy, hừ!
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận