Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 2960: Trở về 39 (length: 3779)

Nàng về sau có thể không dựa vào bất luận kẻ nào, nàng cũng chưa từng nói nhất định phải gả cho Kiều Diệc không thể. Bọn họ hiện tại là đang yêu đương, nàng sẽ nghiêm túc nói chuyện, nhưng nếu tương lai một ngày nào đó, nàng và Kiều Diệc tình cảm thật sự bị người phản đối, Kiều Diệc muốn từ bỏ nàng, nàng cũng sẽ không cảm thấy có gì khó lường.
Ít nhất nàng đã yêu, như vậy nàng cũng sẽ không hối hận.
Nàng đã vì những thứ mình muốn, vì những thứ mình yêu mà cố gắng. Kết quả cũng không quan trọng, quá trình mới là quan trọng nhất.
Nếu Kiều Diệc sau này muốn lựa chọn gia đình, mà từ bỏ nàng, nàng cũng sẽ không trách Kiều Diệc, ngược lại nàng còn sẽ tìm hiểu cho Kiều Diệc.
Ai mà chẳng có những chuyện phải suy nghĩ rối bời?
Nếu cha mẹ nàng còn sống, bọn họ muốn nàng từ bỏ Kiều Diệc, có lẽ nàng cũng sẽ nghe theo cha mẹ, mà từ bỏ.
Tình yêu và tình thân đều là những thứ rất quan trọng với chúng ta trên đời này, không ai có thể cân đo đong đếm được bên nào quan trọng hơn một chút.
Ngày nọ, Kiều Tử Mạc, người lâu rồi không thấy, đột nhiên xuất hiện ở quán cà phê mới của Chu Tiểu Nghiên.
Mặc dù Chu Tiểu Nghiên đến đây, chủ yếu là nhờ Kiều Tử Mạc giúp đỡ, nhưng nói thật, nàng đến đây đã hơn hai tháng, thế mà chưa từng gặp Kiều Tử Mạc lấy một lần.
Bởi vì Kiều Diệc nói, bình thường khi hắn có thời gian rảnh đến tìm Chu Tiểu Nghiên, thì công việc ở công ty lại do Kiều Tử Mạc gánh vác. Cho nên bọn họ căn bản không thể nào có thời gian rảnh cùng nhau, đồng thời xuất hiện trước mặt Chu Tiểu Nghiên.
Hôm nay Chu Tiểu Nghiên cũng không biết, gió ở đâu thổi Kiều Tử Mạc đến chỗ nàng thế này.
Kiều Tử Mạc đến, thấy bộ dạng bận bù đầu của Chu Tiểu Nghiên, ờ, đang sửa sang chỗ này cả ngày, đương nhiên cũng không thể đẹp được rồi.
Bất quá Kiều Tử Mạc cũng không phải đến để ngắm Chu Tiểu Nghiên.
"A đi!!" Kiều Tử Mạc vẫn cứ y như lúc trước, thường xuyên là không thấy người, đã nghe tiếng trước rồi.
Hơn nữa Kiều Tử Mạc dường như mãi mãi đều là một bộ dạng rất vui vẻ. Cũng chẳng có phiền não gì, đi đến đâu cũng như một cơn gió thoảng qua, đến đi đều không mang theo một áng mây nào.
"Chào cậu." Chu Tiểu Nghiên cũng quay đầu lại, cười nói, "Lâu rồi không gặp nhỉ. Nghe nói gần đây cậu rất bận."
"Tớ đương nhiên là bận rồi. Chẳng phải là vì để cho các cậu có nhiều thời gian hẹn hò hay sao, cho nên tớ mới lớn công vô tư, tình nguyện mình bận chút, cũng phải cho Kiều Diệc nhiều thời gian hơn. Chu Tiểu Nghiên, cậu không biết đấy, mỗi ngày ngoài việc ở công ty giúp anh trai tớ làm việc, về đến nhà, còn phải giúp hai người che chắn nữa, tớ mệt muốn chết! Không được, các cậu nhất định phải mời tớ đi ăn cơm mới được! Không những phải ăn cơm, mà còn phải là tiệc nữa, địa điểm do tớ chọn đấy!"
"Được thôi. Cậu đi tìm Kiều Diệc mời đi! Dù sao hắn là anh cậu mà!"
"Ôi chao... Chu Tiểu Nghiên, cậu ngược lại biết cách nói đấy. Nhưng mà cũng đúng thôi, xác thực nên để anh tớ mời. Đúng rồi, quán của cậu khi nào thì sửa xong vậy?"
"Sắp rồi, nhiều nhất là hai ba ngày nữa thôi, là có thể hoàn thành. Cậu xem bây giờ cơ bản là đã sửa xong rồi, còn lại là sắp xếp bàn ghế, trang trí chút thôi. Không có vấn đề lớn đâu. À đúng rồi, đã hôm nay cậu đến đây rồi, chi bằng cậu giúp tớ xem, cái quán cà phê do tớ thiết kế này, trông như thế nào."
"Vì sao cậu lại muốn tớ xem, sao không bảo anh trai tớ xem?"
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận